Cố Thanh Hy cười như điên, giữa đầu mày đầy vẻ bá khí nhìn đời bằng nửa con mắt: “Chiến thần? Hắn là cái thá gì? Bà cô đây muốn thương yêu ai thì cũng không cần phải hỏi qua hắn, hừ, đi”.
“Cái đồ đứng núi này trông núi nọ nhà cô, trêu ghẹo xong Dịch Thần Phi lại còn muốn đi thanh lâu tìm tiểu quan, cô…”.
Tiêu Vũ Hiên còn chưa kịp nói hết câu thì Cố Thanh Hy đã vỗ một cái vào trán, nói đầy ảo não: “Ngươi không nói thì ta xém chút quên mất, Dịch Thần Phi không phải nói sẽ ở cùng ta bảy ngày sao? Người đâu rồi? Bảo hắn ta cùng đến thanh lâu luôn, đến uống vài chén cùng với bà cô đây”.
“Cô hết thuốc chữa rồi”.
Dịch Thần Phi là người thế nào, làm sao có thế đi cùng với nàng đến những chỗ ăn chơi đàng điếm, chốn nam nữ yêu đương như thế chứ.
Thình lình bên ngoài có một âm thanh êm ái dịu dàng cực kỳ dễ nghe truyền tới: “Tam tiểu thư có nhã hứng này, Thần Phi đương nhiên sẽ đi cùng”.
Tiêu Vũ Hiên đẩy mở cửa phòng lại nhìn thấy Dịch Thần Phi đang đứng thẳng người đón gió, tà áo màu trắng tung bay trông vô cùng xuất thần, tựa như tiên tử hạ phàm.
Trên gương mặt hắn ta nở một nụ cười nhàn nhạt, lại thêm dung mạo anh tuấn vô song của hắn ta, làm cho đàn ông đi qua cũng không kiềm chế được mà phải liếc mắt nhìn thêm vài lần.
“Dịch Thần Phi? Sao ngươi lại ở đây?”
“Dịch mỗ nguyện cược nhận thua, nếu đã nói sẽ ở cùng với tam tiểu thư bảy ngày thì sao có thể nuốt lời”.
Tiêu Vũ Hiên trợn trắng mắt.
“Ngươi tốt xấu gì cũng là một đại nhân vật Nho gia đọc sách thánh hiền, chẳng lẽ không biết nam nữ khác biệt hay sao? Nửa đêm nửa hôm còn chạy đến tìm nha đầu xấu xí, ngươi để người ngoài biết được thì nghĩ thế nào?”
“Tiêu công tử lời này sai rồi, cái gọi