Hôm qua vẫn còn dũng mãnh hôm nay đã bệnh nặng, lừa ai chứ.
“Hoàng thượng còn nói thẹn với Tam tiểu thư, cho nên đã hứa hôn người cho Dạ Vương gia chiến thần đương triều, từ nay về sau dưới một người mà trên vạn người, Tam tiểu thư mời tiếp chỉ”.
Mã công công truyền thánh chỉ đến trước mặt nàng.
Cố Thanh Hy không tiếp chỉ mà cười như không cười nhìn Mã công công: “Công công, ông nói nếu như chiến thần biết ông truyền thánh chỉ này thì liệu có đặc biệt ghi nhớ ông trong lòng không?”
Nàng cố tình nhấn mạnh hai chữ đặc biệt.
Mã công công toàn thân run lên, ánh mắt lóe lên vẻ sợ hãi.
Cố thừa tướng quát: “Hỗn xược, hoàng thượng hạ chỉ nào có chuyện con được phép kháng chỉ, còn không mau nhanh chóng tiếp chỉ”.
“Nếu như con không tiếp chỉ thì sao?”
“Kháng chỉ là tội tru di cả nhà đấy, con không tiếp chỉ là muốn hại cả phủ Thừa Tướng này à?”
“Tru di cả nhà thì tru di cả nhà thôi, dù sao kiếp sau chúng ta vẫn là người một nhà”.
Cố Thanh Hy nói xong, khóe miệng cong lên vẻ mỉa mai rồi dời đi trước vẻ ngẩn tò te của mọi người.
Hí…
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Cố Thanh Hy cũng quá ngông cuồng rồi.
Thánh chỉ của hoàng thượng mà cũng dám cãi lời, nàng không muốn sống nữa ư?
Cố Sơ Lan tức giận, chặn đường đi của nàng lại: “Ngươi muốn chết, ta không quản, nhưng ngươi không thể liên lụy cả phủ Thừa Tướng được, mau tiếp chỉ đi”.
“Ấy ấy ấy, muội muội đúng là đại nghĩa, nếu như muội thật lòng lo lắng cho phủ Thừa Tướng vậy muội nhận đi”.
“Hoàng thượng ban hôn cho ngươi và chiến thần Dạ Vương gia, chứ