“Cố Thanh Hy, là ngươi đúng không? Là ngươi cho người đồn rằng ta mất đi sự trong sạch, khiến ta mất hết mặt mũi có đúng không?”
Sắc mặt Cố Sơ Lan vô cùng dữ tợn, nàng ta hung hăng xông về phía Cố Thanh Hy.
Tiêu Vũ Hiên dùng quạt chặn nàng ta lại, khiến nàng ta lùi về sau: “Chó điên từ đâu ra mà cắn loạn sủa bậy thế, phủ Thừa Tướng các người không có dây xích chó à? Có cần phủ Tướng Quân của chúng ta đưa cho các người một cái không…”
Hắn ta nói là phủ Tướng Quân chứ không phải là mình, hàm ý cảnh cáo trong đó vô cùng rõ ràng.
Nếu dám động vào Cố Thanh Hy chính là đối địch với phủ Tướng Quân.
Cố Thừa Tướng vốn không thích Cố Sơ Lan, bây giờ thấy thái độ đanh đá của nàng ta thì càng ghét hơn.
“Ngũ tiểu thư điên rồi, đưa ngũ tiểu thư đến nhà cũ ở quê điều dưỡng, không có lệnh của ta, không ai được thả nó ra ngoài”.
“Con không đi, con không điên, cha, là nàng ta, là nàng ta cho con uống Thiên Nhật Tuý, là nàng ta hại con mất đi trinh tiết, cũng là nàng ta tung tin khắp nơi, khiến con mất hết mặt mũi, cha, cha nhất định phải đòi lại công bằng cho con.
Cố Thanh Hy, đồ nữ nhân đê tiện này, ta muốn giết ngươi, ta muốn giết ngươi”.
Cố Sơ Lan trợn to mắt, tóc tai bù xù, hoàn toàn mất đi lý trí, chỉ muốn liều mạng với Cố Thanh Hy, mấy hạ nhân thân thể cường tráng suýt không giữ được nàng ta.
Ngũ di nương càng nhìn càng tuyệt vọng.
Đã lúc này rồi mà Lan Nhi còn tự tìm đường chết như thế, chẳng phải là khiến lão gia vứt bỏ nó luôn sao?
Ngũ di nương liên tục dập đầu cầu xin: “Lão gia, nể tình thiếp tận tình hầu hạ ngài nhiều năm, ngài tha cho Lan Nhi có được không?”
“Người đâu, đưa ngũ di nương đến nhà cũ, cho bà ta điều