“Nói thật đi”.
Sắc mặt Cố Thanh Hy nghiêm túc, khí thế toàn thân nghiêm nghị, nhìn chằm chằm vào Thu Nhi như đang nhìn thấu mọi thứ của nàng ta.
Thu Nhi tự nhiên cảm thấy sợ hãi, đứng trước mặt nàng, thậm chí đến một câu nói dối cũng không dám.
Chỉ đành thật thà kể lại: “Lúc đi mua y phục về đã gặp phải nha hoàn sát sườn của Ngũ di nương, cô ta nhất định bắt nô tỳ giao y phục ra, nô tỳ không chịu liền… liền bị trừng phạt một chút”.
“Ầm…”
Cố Thanh Hy ném cái bánh mỳ trong tay đi, trên mặt dâng lên nộ khí, nhặt cái dùi gõ trống chạy đến sân trong, gõ ầm ỹ cả lên.
Thu Nhi hoảng sợ đến nỗi suýt chút nữa là bật khóc: “Tiểu thư, người làm gì vậy, có phải người chê chất liệu y phục mà nô tỳ mua không tốt, nếu như người không hài lòng, nô tỳ sẽ đi mua một bộ y phục cao cấp hơn khác về”.
“Tiểu thư, người đừng gõ nữa, còn gõ tiếp thì sẽ kinh động đến người trong phủ đấy”.
“Tùng tùng tùng…”
Cố Thanh Hy gõ rất vang, không hề có ý định dừng lại.
Người trong phủ đều bị kinh động.
Ngũ di nương chửi mắng: “Cố Thanh Hy, cô điên rồi à, sáng sớm ngày ra gõ cái gì mà om sòm lên vậy, cô không muốn ngủ lẽ nào người khác cũng phải thức với cô sao?”
Cố Thanh Hy ném cái dùi trống trong tay đi, giơ tay lên bốp một tiếng, hung hăng cho Ngũ di nương một cái bạt tai, có vẻ vẫn chưa hả giận, nàng lại giơ tay lên cho thêm một cái bạt tai nữa.
Hai cái tát đánh rất dùng lực, mặt của Ngũ di nương sưng đỏ tấy lên bằng tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, mười đầu ngón tay in hằn trên má.
Hí…
Đám người còn đang mơ ngủ vì