Chương 215
“Ta là người dễ bị uy hiếp thế sao?”, Cố Thanh Hy nhướng mày hỏi ngược lại.
“Ha, ranh con ngu ngốc”.
Từ tam nương hừ lạnh, giẫm nhẹ mũi chân, huyết thủ xuất hiện, vồ về phía Cố Thanh Hy.
Cố Thanh Hy tựa lưng trên vách tường, tay khoanh trước ngực, nét mặt ung dung, như đoán được chắc chắn thiếu niên sẽ cứu nàng.
Đúng như dự đoán, thiếu niên đang bị vô số cao thủ vây công vẫn đá một cái nồi sắt trong lò rèn về phía Từ tam nương, ngăn cản đòn tấn công huyết ma của ả.
Nồi sắt vừa đụng phải huyết thủ đã lập tức tan chảy.
Khiến không ít cao thủ áo đen cũng phải giật mình.
Huyết ma công mạnh quá.
Phải có nội lực uyên thâm đến mức nào mới có thể làm nồi sắt tan chảy trong nháy mắt?
Ánh mắt thiếu niên càng lạnh lẽo hơn, tựa như không ngờ huyết ma công của Từ tam nương lại lợi hại đến thế, hắn ta muốn đi cứu Cố Thanh Hy, nhưng vì bị quá nhiều người bao vây, Giản Chu Nho còn không ngừng tấn công, chỉ muốn dùng tay đập chết hắn ta.
Từ tam nương vung tay, cười nham hiểm: “Hôm nay, không ai cứu được ngươi đâu”.
“Vậy ư, thế bà xem thử mấy huynh đệ của mình đi”.
Từ tam nương quay đầu nhìn lại, thấy lá rụng xung quanh chợt bay lên không trung, biến thành một lưỡi đao mỏng, bắn về phía mọi người từ bốn phương tám hướng, mỗi chiếc lá đều như được thêm vào công lực vô tận.
Sau đó, không ít cao thủ áo đen bị lá đâm xuyên cổ họng, ngã xuống đất.
Ngay cả Giản Chu Nho cũng bị trúng vô số đao, cuối cùng bị thiếu niên đánh một chưởng
Từ tam nương trợn mắt, không ngờ mình chỉ vừa phân tâm, người của ả đã bị giết sạch, ngay cả Ngũ đệ của ả cũng đã chết.
Giận.
Tức giận.
Từ tam nương cắn răng nghiến lợi: “Ngươi đang tự tìm đường chết đấy”.
“Ầm ầm ầm…”
Một người sử dụng huyết thủ, một người bắn ra âm công, trong hẻm nhỏ của Đế Đô thành tràn đầy sát khí, thỉnh thoảng có tiếng động lớn vang lên.
Cố Thanh Hy vẫn khoanh tay trước ngực, bất đắc dĩ lắc đầu: “Ra ngoài lăn lộn đừng khoác lác là mình mạnh lắm, nếu không chết thế nào cũng không biết, bọn họ chính là ví dụ tốt nhất đấy”.
“Phụt…”
Thiếu niên trúng một chưởng, khoé miệng có máu tươi chảy xuống.
Trên người đau đến mức nóng rát.
“Hôm nay hai người các ngươi đều đừng hòng sống sót rời đi”.
Võ công của Từ Tam Nương cao hơn Giản Chu Nho không biết bao nhiêu lần, lại một chưởng đánh thẳng đến, không cho thiếu niên đánh đàn bất kỳ cơ hội nào.
Thiếu niên vừa mới tiêu hao một lượng lớn nội lực nên trong lúc nhất thời không cách nào đỡ được, cũng đồng nghĩa với việc rơi vào tình thế nguy hiểm.
Cố Thanh Hy tìm một chỗ thoải mái, sau đó lấy ra một bao hạt dưa, vừa ung dung ngồi xem náo nhiệt, thỉnh thoảng còn hưng phấn la to: “Mau đá hạ bàn của ả, ôi trời, còn kém một chút, xem ngươi chậm chưa kìa!”