Chương 225
Lại nhìn Cố Thanh Hy không chút khách sáo nhận lấy, miệng còn liên tục khen ngợi: “Toàn thân ngọc bích, bóng loáng ấm áp, là một cây sáo tốt”.
Nữ nhân này điên rồi.
Nhậm Hổ chạy từ từ tới, toét miệng cười: “Cây búa này của ta được chế tạo từ huyền thiết trong truyền thiết, cô có thích không? Nếu cô thích thì ta cũng tặng cho cô luôn”.
Cố Thanh Hy ghét bỏ: “Vừa nặng vừa thô kệch, ngươi giữ đi”.
Nhớ lại vừa rồi Nhậm Hổ cầm búa đập chết không ít người Ma tộc, Tiêu Vũ Hiên vô cùng sợ hãi, toàn thân cứng đờ, chỉ sợ Nhậm Hổ sẽ nổi giận đập chết Cố Thanh Hy.
Nhưng hắn ta không ngờ Nhậm Hổ không chỉ không tức giận, ngược lại còn cười ngây ngô: “Cũng đúng, một nữ nhân như cô cầm búa sắt lớn quả thật không đẹp lắm, hay là ta nhờ người khác làm búa sắt nhỏ cho cô nhé?”
Ặc…
Tình huống này là thế nào?
Tu La Môn dễ nói chuyện vậy sao?
Cố Thanh Hy không thèm nhìn Nhậm Hổ, bước tới trước mặt Phù Quang.
“Ngươi tên là gì?”
“Phù Quang, Phù trong thăng trầm, Quang trong ánh sáng”, đây là tên mà môn chủ đặt cho hắn ta, nhiều năm qua mọi người trong môn vẫn còn hâm mộ hắn ta được môn chủ ban tên.
“Phù Quang, một cái tên rất hay, tia sáng trong thế giới thăng trầm”.
Phù Quang khẽ run, mắt không khỏi đỏ hoe.
Tia sáng trong thế giới thăng trầm…
Hồi đó lúc môn chủ đặt tên, cũng nói như vậy.
Hắn ta có chút kích động, hô hấp cũng trở nên nặng nề hơn, vừa định nói gì đó liền bị Thanh tông chủ cắt ngang.
“Tam tiểu thư, cô có bảo vật đặc biệt trên người, sợ rằng sẽ dẫn đến họa sát thân, nếu
“Ý của ngươi là muốn ta giao chuông Phá Hồn cho các ngươi bảo quản?”
Tiêu Vũ Hiên liền sáng tỏ thông suốt.
Hắn ta biết ngay là người của Tu La Môn không dễ nói chuyện, nói tới nói lui chẳng phải bọn chúng tới cũng vì chuông Phá Hồn sao.
“Người trong thiên hạ ai mà không muốn có được chuông Phá Hồn, Tu La Môn chúng ta đương nhiên cũng không ngoại lệ, nhưng quân tử không đoạt thứ người khác yêu thích, tam tiểu thư đã coi trọng chuông Phá Hồn như vậy, chúng ta đương nhiên sẽ không cướp, chỉ là…thiện ý nhắc nhở mà thôi”, ánh mắt Thanh tông chủ dịu dàng, mang theo nụ cười hiền hậu.
“Vậy chi bằng ngươi tặng Phù Quang cho ta, để hắn bảo vệ ta”, Cố Thanh Hy bỗng buột miệng nói ra.
Lời này vừa nói ra, đến bản thân nàng cũng cảm thấy ngượng ngùng.
Tiêu Vũ Hiên muốn ngất ngay tại chỗ.
Việc này là sao?
Không dưng đòi người của người ta? Hơn nữa đối phương là địch hay là bạn còn chưa biết.
Yêu cầu vô lý như vậy, ai cũng biết Thanh tông chủ chắc chắn sẽ không đồng ý, nhưng không ngờ hắn ta lại bật cười.
“Có thể được tam tiểu thư chỉ đích danh cần người, đó là vinh dự của Phù Quang, từ nay về sau, Phù Quang sẽ là ám vệ của cô theo bên người bảo vệ cho cô, có việc gì cô cũng có thể sai Phù Quang đi làm”.