Chương 241
Mọi người vô cùng kinh hãi.
Chiến thần……
Vậy mà lại là chiến thần?
Không phải hắn bệnh tình nguy kịch, chỉ còn chút hơi tàn sao, hơn nữa còn không ra khỏi phủ? Sao hôm nay lại đến học viện Hoàng gia?
Đôi mắt kiêu ngạo của Dạ Mặc Uyên lạnh lùng như đao kiếm băng giá quét qua tất cả mọi người có mặt tại đó.
Đó là một kiểu duy ngã độc tôn, ánh mắt giống như đứng ở trên trên cao nhìn xuống đám người thấp kém.
Cuối cùng, hắn nhìn chằm chằm vào Cố Thanh Hy còn đang uể oải không tập trung.
“Nghe nói có kẻ muốn động đến vương phi của bản vương”.
Một câu nói như cười mà không phải cười khiến sắc mặt Thái Hậu tái nhợt.
Vương phi của bản vương?
Chiến thần đây là hạ quyết tâm bảo vệ nàng ta sao?
Mọi người đều ngạc nhiên.
Chiến thần vậy mà lại thừa nhận Cố Thanh Hy là vương phi của hắn, đó là một cô gái xấu xí đó.
Thái Hậu nở một nụ cười khó coi, mất đi dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn vừa nãy: “Cố Thanh Hy làm vỡ ngọc Nguyệt Nha mà Tiên Hoàng để lại cho Đương Đương công chúa, thế nhưng còn không biết sai, lại dám giỡn cợt bản cung, bản cung cũng là nhất thời nóng lòng mà tức giận, nàng ta là người của chiến thần, bản cung đương nhiên sẽ không làm gì nàng ta”.
Dạ Mặc Uyên nhàn tản xoay nhẫn ngọc trên ngón tay cái, không thấy được khuôn mặt dưới lớp mặt nạ quỷ, chỉ có thể
“Vỡ rồi thì thôi, nghiêm trọng thế sao?”
Xì…
Lời này của chiến thần…
Có phải quá không nể mặt Thái Hậu rồi không?
Cố Thanh Hy tặc lưỡi.
Tức chết người không đền mạng mà.
Mọi người nín thinh, không dám lên tiếng.
Sắc mặt Thái Hậu trắng xanh.
Nếu là người khác nói câu này, bà ta sớm đã lôi ra chém đầu.
Nhưng đối diện là chiến thần, bà ta không dám.
Thái Hậu tức giận cũng không được, không tức giận sẽ mất hết mặt mũi trước mặt mọi người, có chút tiến thoái lưỡng nan.
Đương Đương công chúa tức giận nhảy ra nói: “Hoàng thúc, người cũng quá thiên vị rồi, rõ ràng là Cố Thanh Hy làm vỡ ngọc Nguyệt Nha mà phụ hoàng để lại cho ta, còn không biết xấu hổ giỡn cợt chúng ta, lừa chúng ta nhiều ngân lượng như vậy”.
“Nghe nói đêm qua vương phi của bản vương gặp phải một loạt truy sát”.
Lúc Dạ Mặc Uyên nói những lời này, đôi mắt hẹp dài lạnh lùng như cười mà không phải cười nhìn chằm chằm vào Thái Hậu.