Sắc mặt Cố Sơ Lan như nhuộm thuốc màu thay đổi không ngừng, còn không cả xì hơi nổi.
Tiêu Vũ Hiên giơ ngón tay cái ra với Cố Thanh Hy, bởi vì Cố Thanh Hy đứng bên cạnh hắn ta, hắn ta thấp giọng nói: “Tiểu nha đầu, mới một ngày không gặp, miệng lưỡi của cô lại sắc bén rồi”.
Cố Thanh Hy chớp đôi mắt thuần khiết vô tội, lấy sách chặn trước mặt mình, nghiêng đầu cười nói với Tiêu Vũ Hiên: “Không dám không dám, miệng lưỡi không sắc bén, làm sao lấy ngươi cưng ngươi”.
“Phập…”
Tiêu Vũ Hiên đang đứng bỗng trượt ngã, sắc mặt đen như đáy nồi.
Nữ nhân này, cầm tinh con khỉ hả, nhắng nhít như vậy.
Nàng hiểu thận trọng dè dặt là thế nào không.
Nghĩ đến chẳng may mình lấy phải một cô gái xấu xí về nhà, phụ thân còn không đánh gãy chân chó của hắn ta.
Cố Sơ Vân ngồi bên cạnh Trạch Vương, nàng ta âm thầm quan sát Cố Thanh Hy.
Mới một khoảng thời gian không về, hình như tam muội muội của nàng ta thay đổi rất nhiều.
Trước đây là nàng ta giả ngốc ngu ngơ, hay là…
“Một xú nữ, thật ngạo mạn, rõ ràng là ngươi đến muộn, mà cứ làm như phu tử cố ý làm khó ngươi vậy”.
Người lên tiếng là Đương Đương công chúa, khoảng mười năm mười sáu tuổi, tuy tuổi còn nhỏ, nhưng trông rất ra dáng, có thể nhìn ra sau này chắc chắn sẽ là mỹ nhân, nhưng khuôn mặt hiện vẻ yếu ớt, vừa nhìn là biết, chắc chắc là một công chúa kiêu kỳ.
Từ phu tử thuận thế gật đầu: “Đương Đương công chúa nói đúng”.
Cố Thanh Hy xòe tay: “Ta cũng không nói công chúa nói không đúng, chẳng phải ta đã biết lỗi, hy vọng phu tử cho ta cơ hội sửa sai mà”.
Lừa ai chứ.
Với thái độ ngạo mạn đó, đâu có vẻ