Chương 273
Người như thế sao có thể là hung thủ giết người được.
“Bà yên tâm, chúng ta sẽ tìm ra hung thủ giết người, trả lại trong sạch cho Diệp Phong, nhưng bà có biết ai là người đã giết Viện trưởng và Dung phu tử không?”
Diệp bà bà lắc đầu.
Bà ta bị mù, không tiện đi lại, cả ngày ở trong thôn, sao có thể biết những chuyện đó được.
Sở dĩ bà ta biết Viện trưởng và phu tử bị giết là vì nghe các thôn dân nói.
“Vậy bà có biết ai có thể dịch dung thành Diệp Phong, hoặc có ai rất giống Diệp Phong không?”
“Hình như… Hình như chưa từng có ai dịch dung thành Phong Nhi cả, càng không có ai giống với Phong Nhi, Diệp Phong thanh tú anh tuấn, là mỹ nam nổi tiếng, nếu như có người giống với thằng bé, chắc trong kỳ đã biết rồi”.
Cố Thanh Hy thi thoảng gõ bàn, trong mắt lộ vẻ trầm tư.
Một lúc lâu sau đó, nàng mới chậm rãi cất lời: “Trước đó bà có nói, Diệp Phong vẫn luôn tìm kiếm phụ mẫu ruột của mình à?”
“Đúng thế, biết bao năm qua, thằng bé chưa từng từ bỏ, vẫn luôn tin rằng phụ mẫu bất đắc dĩ mới phải vứt bỏ mình”.
“Vậy tên của hắn…”
“Lúc mấy nô lệ phát hiện thằng bé trong giỏ là vào mùa thu, năm đó thằng bé bị đặt dưới gốc cây phong diệp trước khu nô lệ, cho nên mới đặt thằng bé là Diệp Phong, chắc cũng không ai biết cái tên này là do ai đặt”.
Sau khi rời khỏi thôn Tiểu Hà, trời đã tối.
Điều khiến bọn họ bất ngờ là Diệp Phong lại tìm đến.
Hắn ta đã thay một bộ quần áo mới, chất liệu không
“Quần áo của ngươi đây, ta đã giặt sạch rồi, nhưng có một chỗ bị rách, xin lỗi… Ngươi xem quần áo này bao nhiêu tiền, ta sẽ đền”.
Có lẽ vì môi sưng to quá, trên mặt còn có những dấu vết mờ ám và dấu bạt tai, nên Diệp Phong đeo một cái khăn che mặt màu đen, che đi khuôn mặt mình, chỉ để lộ một đôi mắt.
Tinh thần của hắn ta không được tốt lắm, trong mắt giăng đầy tia máu, vì vừa thay quần áo mới, nên không thể nhìn ra vết thương chồng chất trên người hắn ta.
Tiêu Vũ Hiên không quan tâm phất tay: “Chỉ là một bộ đồ thôi mà, rách thì rách thôi, vứt đi là được, ngươi đã khoẻ hơn chưa?”
“Khoẻ hơn nhiều rồi, cảm ơn”.
Trong mắt Diệp Phong có ánh sáng loé lên, hắn ta hơi cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào bọn họ.
Cố Thanh Hy chợt cong môi cười nhẹ, lười nhác đi tới trước mặt Diệp Phong, chỉ quần áo được gấp gọn gàng trong tay hắn ta, cất lời:
“Diệp Phong, ngươi có biết quần áo này làm từ vải gì không?”
Diệp Phong sửng sốt.
Tiêu Vũ Hiên cũng ngây người.
Hai người đều không hiểu nàng muốn nói gì.
“Đây là gấm lưu vân, chắc ngươi cũng biết gấm lưu vân đắt tiền đến mức nào nhỉ, có thể nói là tấc gấm tấc vàng, dù ngươi đã khâu lại chỗ rách, nhưng dù gì cũng đã rách rồi, ngươi thấy đúng không, Tiểu Hiên Hiên”.
“Hả…”