Chương 278
“Nguội rồi mới ngon, cháo nóng bỏng họng, ta cố ý thổi cho nguội đấy, ngài nếm thử xem có ngon không”.
Thanh Phong bĩu môi: “Cháo bị khê rồi, chủ nhân thân phận cao quý, sao có thể ăn cháo khê chứ?”
Cố Thanh Hy hùng hồn kháng nghị: “Chủ nhân nhà ngươi thân phận cao quý, ngài ấy trở tay là mây, lật tay là mưa, muốn cháo dược thiện thế nào lại không có chứ? Nhưng bát cháo này là do ta tự tay nấu, lễ nhẹ tình nghĩa nặng, ngươi có hiểu không?”
Thanh Phong ói máu.
Rõ ràng tam tiểu thư tùy tiện tìm một lý do để đuổi chủ nhân đi, còn nói năng hùng hồn như vậy.
Cậu ta có thể đảm bảo, bát cháo dược thiện này không thể nào là tự tay nấu cho chủ nhân.
Với sự anh minh thần võ của chủ nhân đương nhiên không thể nào tin, càng không thể nào ăn.
Cậu ta vừa mới suy nghĩ như vậy đã thấy Dạ Mặc Uyên cầm thìa lên, hơi nhíu mày, lại… lại ăn một miếng.
Ơ…
Chủ nhân ăn cháo khê?
Chuyện này…
Thanh Phong rối bời trong gió.
Giáng Tuyết cũng thấy ngạc nhiên.
Điều làm bọn họ ngạc nhiên hơn nữa là chủ nhân không chỉ ăn một miếng mà là ăn đến mấy miếng, bình thản nói.
“Cháo dược thiện này là cô tự tay nấu cho bản vương thật sao?”
“Đương nhiên, hạ nhân của Vương phủ đều nhìn thấy, nếu ngài không tin,
Cố Thanh Hy ngồi trước mặt hắn, chống cằm nhìn hắn, hỏi dò: “Vương gia, ngon không?”
“Một bát cháo khê có gì mà ngon chứ?”
Chậc…
Không ngon mà ngài ăn hết cả bát luôn sao?
Ra vẻ!
Sĩ diện!
“Bản vương thấy bát của Diệp Phong không tồi, sáng mai cô nấu thêm một bát nữa cho bản vương giống như phần của Diệp Phong”.
Nụ cười của Cố Thanh Hy cứng đờ: “Vương gia, ta rất nghèo, không có tiền mua nguyên liệu”.
“Không phải vừa rồi cô nói bát của Diệp Phong chỉ là cháo dược thiện bình thường thôi sao? Nếu đã bình thường thì cần gì phải tốn nhiều bạc? Hay là… cô không muốn nấu?”
Thanh Phong, Giáng Tuyết nhịn cười.
Bọn họ biết ngay chủ nhân không thể nào dễ mắc lừa như vậy.
Băng hỏa tử nghìn năm, sen tuyết nghìn năm, hỏa linh chi nghìn năm, mấy thứ này không phải dược liệu bình thường.
Mi mày Cố Thanh Hy nhuốm vẻ sầu não.
Cái tên ngoài lạnh trong nóng này, tới đây ăn chực thì cũng thôi, còn muốn ăn chực cho nàng nghèo mới chịu.