Chương 338
Dịch Thần Phi vứt áo ngoài ra, một tay nắm áo choàng không ngừng xoay đánh Thái Cực, dùng nội lực của mình đánh văng hết mũi tên ra. Phù Quang thì lại đứng chắn trước mặt Cố Thanh Hy, vẫn luôn bảo vệ nàng.
Truy binh chạy đến phong hỏa đài, ánh mắt Lâm đàn chủ lộ ra vẻ tàn nhẫn, âm u nói: “Chặt đứt đường dây cáp, ta không tin họ còn có thể bay qua được”.
“Vâng”.
Một phần cao thủ đuổi theo tiếp, một phần kỳ thủ sôi nổi trèo xuống cáp treo định chặt đứt đường dây cáp.
Ai ngờ dưới chân lại đạp trúng hạt châu nhỏ không chút thu hút kia, bỗng nhiên vang lên một loạt tiếng nổ liên hoàn.
Sức mạnh khủng bố ấy nổ họ không biết Đông Nam Tây Bắc, mái tóc óng ả ngăn nắp cũng bị nổ thành một đống bùi nhùi đen thui.
Bên cạnh tiếng nổ lớn ấy là mùi tiêu gay mũi.
Chẳng ai biết sao một hạt châu nhỏ lại có sức mạnh lớn như vậy và cũng không ai biết sao bên trong nó lại có thể phát ra một mùi tiêu gay mũi như thế.
Mọi người trên phong hỏa đài không bị nổ chết, cũng suýt nữa bị sặc chết, cả đám đều ho sặc sụa.
Mặc dù Lâm đàn chủ cách khá xa vẫn bị nổ cho cả người chật vật.
Hắn ta mở miệng mắng to, mới mở miệng ra đã hít vào mùi hương gay mũi, nghẹn đến Lâm đàn chủ không ngừng ho khan, lại không nói nổi nên lời.
Dịch Thần Phi hỏi: “Nhóc con, hạt châu kia là chính muội nghiên cứu chế tạo ra hả?”
“Có thể xem là vậy, bỏ thêm một ít quặng kali nitrat và hạt tiêu xay. Xem ra rất thích hợp để đối phó với đám óc heo kia”.
Trong lòng những cao thủ đuổi theo tới hận đến ứa máu xông thẳng đến.
Bọn họ hai tay bấm ấn, không chút nương tay đánh hết
Bàn tay trắng nõn của Dịch Thần Phi khẽ nâng, nhẹ nhàng hóa giải chưởng lực bàng bạc của họ.
Hai đường dây cáp treo, một cái bên ngoài, một cái bí mật, hai bên cách nhau hơn 30m, lại là ngươi tới ta đi, chưởng chưởng đánh vào nhau phát ra tiếng nổ rung trời.
Ngọn núi bị sức mạnh ấy chấn đến nứt ra một cái khe lớn, thậm chí bên trong lòng núi còn nổ tung.
Có thể thấy được nếu bị mấy chưởng ấy bổ vào người thì tuyệt đối sẽ không thể sống nổi.
Trong cáp treo của Cố Thanh Hy chỉ có nàng, Dịch Thần Phi, Phù Quang và Diệp Phong.
Diệp Phong say mơ hồ, đương nhiên không có khả năng chiến đấu. Cố Thanh Hy có khinh công rất tốt, nhưng không có nội lực, chỉ có thể dựa vào châm độc và ám khí để đánh lén.
Dịch Thần Phi và Phù Quang một mình đối mặt với hơn mười cao thủ cũng không rơi xuống thế yếu.
Lâm đàn chủ thẹn quá thành giận, tức tối đi tới cửa thoát hiểm, vung đao định chặt đứt đường dây cáp bên ngoài.
Tuy đám người hầu đã sắp đến tòa phong hỏa đài thứ nhất, nhưng họ vẫn còn cách khá xa. Lúc này, nếu chặt đứt đường dây cáp thì tất cả bọn họ sẽ rớt xuống vách núi.
Phù Quang thấy vậy, mặc kệ nguy hiểm, thế mà lại đi vòng trở về, xoay người đá vào đầu Lâm đàn chủ.
Đây là một chiêu cực kỳ sỉ nhục người khác, Lâm đàn chủ nổi giận đùng đùng, nhưng cũng chỉ có thể nghiêng người né tránh vì tốc độ của Phù Quang thật sự quá nhanh.
“Phụt, phụt, phụt…”