Hơn nữa, Cố Thanh Hy còn nhấn mạnh hai chữ việc nhà, bọn họ sao dám quản chuyện hoàng thất.
Đương Đương công chúa tức đến giậm chân: “Cố Thanh Hy, ngươi đúng là không biết xấu hổ, hoàng thúc ta nói muốn lấy ngươi lúc nào”.
“Nói thế chẳng phải kỳ quái sao, thánh chỉ không phải hoàng huynh cô ban sao? Lẽ nào chiến thần không lấy ta nữa? Thế cũng được, cô nói hoàng huynh cô thu hồi thánh chỉ ban hôn”.
“Ngươi…”, thánh chỉ không phải nói thu hồi là thu hồi, Cố Thanh Hy đây là muốn làm khó nàng ta sao?
“Không làm được sao? Vậy ta vẫn là hoàng thẩm của cô vậy, đừng nói hôm nay ta tát cô hai cái, cho dù tát cô hai trăm cái, ta cũng làm được”.
Ngông cuồng…
Quá ngông cuồng.
“Địa vị của Đương Đương công chúa cách biệt, Cố Thanh Hy lại dám làm nhục công chúa như vậy, cô ta ăn phải gan hùm mật gấu rồi sao?”
Vẻ mặt Đương Đương công chúa không ngừng thay đổi.
Thấy đám thị vệ đều không dám giúp nàng ta, những người khác lại đang cười nhạo nàng ta, nàng ta bị làm cho tức phát khóc.
“Cố Thanh Hy, ngươi nhớ lấy cho ta, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi”.
Nói xong, nàng ta chạy thẳng đến Ngự Thư Phòng.
Sau khi trò hề kết thúc, Cố Thanh Hy đỡ Thu Nhi dậy, dịu dàng nói: “Ngã có đau không?”
“Nô tỳ không sao, tiểu thư, người vừa đến học đường đã đắc tội với công chúa, liệu có…”
“Đắc tội thì đắc tội, dù sao người ta đắc tội cũng rất nhiều.
Buổi chiều ta có tiết, lát nữa ăn cơm xong ngươi tự tìm chỗ chơi”.
“Mò cá?”
“Ý là làm biếng đó”.
Thu Nhi lo lắng đến mức sắp khóc, nhưng tiểu thư nhà nàng ta lại thong thả ung dung, hoàn toàn không