Chương 361
“Còn bà nữa, lớn tuổi rồi, đừng có nhìn chằm chằm vào mỹ nam người ta nữa, điều gì cần cai thì nên cai, nếu không một ngày nào đó ông trời lại mở mắt cướp luôn dung mạo của bà đấy, bà nói xem có đúng không?”
Cố Thanh Hy càng nói, vẻ mặt Từ tam nương càng khó coi hơn.
“Nha đầu xấu xí, để coi ta giết ngươi như thế nào”, Từ tam nương giơ huyết thủ lên, sát khí chợt loé, phóng thẳng về phía Cố Thanh Hy.
Âm Đại Quỷ nghiến răng, nắm chặt tay ả, lạnh lùng bảo: “Đi”.
“Đại ca, Triệu Chấn bị họ móc mắt ra rồi kìa”.
“Ta bảo ngươi đi”.
“Hôm nay ta nhất định phải lấy mạng của nha đầu xấu xí kia”, Từ tam nương hất tay ông ta ra, phẫn nộ xông qua.
Âm Đại Quỷ nổi giận tát ả một bạt tai: “Nếu ngươi dám lấy mạng nàng ta, ta sẽ lấy mạng của ngươi trước”.
Triệu Chấn bị mù, chẳng lẽ ả cũng mù luôn rồi sao?
Không nhìn thấy ma chủ che chở tiểu nha đầu kìa à?
Nếu tiểu nha đầu kia gặp bất trắc gì, họ cũng đừng hòng sống nữa.
Trong thiên hạ, số người có thể làm Triệu Chấn bị mù mà không ai phát hiện, hơn nữa còn móc tròng mắt của gã ra, có được mấy người?
Rõ ràng
Từ tam nương run rẩy, khó tin gọi: “Lão đại…”
“Đi”.
Âm Đại Quỷ sợ nán lại một phút, ba người họ sẽ thêm một phần nguy hiểm, bèn một tay kéo một người, cưỡng ép đưa họ đi, mặc kệ Từ tam nương và Triệu Chấn phẫn nộ cỡ nào.
Họ đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Trong thị trấn nhỏ chỉ còn lại hai người Cố Thanh Hy và ma chủ.
Cố Thanh Hy đỡ ma chủ đứng thẳng dậy.
Nam nhân yêu nghiệt này giỏi lợi dụng thật đấy, vừa rồi liên tục sờ soạng eo nàng.
“Không bị bệnh thoái hoá xương thì đứng thẳng lên cho tỷ tỷ”.
“Tỷ tỷ… Họ quá đáng sợ, ta bị run chân”.
Xí.
Run cái quần què.
Từ đầu đến cuối trong mắt hắn ta không hề có chút sợ hãi nào.
Tên này giỏi giả vờ thật đấy.
“Ta hỏi đệ, mắt của tên gầy như khỉ kia do đệ làm mù đúng không?”
Ma chủ ngước đôi mắt mờ mịt lên, nét mặt vô tội trông rất giống chú thỏ trắng bị hoảng sợ: “Không phải do tỷ làm mù à?”
Cố Thanh Hy ngẩn ra.
Nàng cũng muốn lắm, nhưng tạm thời nàng vẫn chưa có khả năng đó.