Tiêu Vũ Hiên hất cánh tay đang quàng vai hắn ta ra, đen mặt lấy năm trăm lượng bạc từ trong ngực ném cho nàng.
Lên án nói: “Không được gọi ta là Tiểu Hiên Hiên.
Tốt xấu gì ta cũng là đại ca trong học viện Hoàng gia, nếu để bọn họ nghe được còn ra thể thống gì”.
“Không gọi Tiểu Hiên Hiên cũng được, ngươi đưa thêm cho ta năm trăm lượng bạc”.
Tiêu Vũ Hiên lấy ra, thấy trên người chỉ còn lại có năm trăm lượng bạc có chút đau lòng.
Cố Thanh Hy liền cướp lấy, thuần thục đếm, cong môi cười hài lòng.
“Tiểu Hiên Hiên thật ngoan, hôm khác tỉ lại sủng hạnh ngươi”.
“…”
Không chỉ Tiêu Vũ Hiên cạn lời, mà ngay cả Thu Nhi cũng phiền muộn.
Sủng hạnh?
Nàng là một cô gái, sao dám nói lời như vậy?
Nhìn động tác phóng khoáng, tâm trạng vui vẻ huýt sáo rời đi, bọn họ nổi hết da gà.
Khóe miệng Tiêu Vũ Hiên giật giật, tức giận hét lên: “Đã nói rồi, không được gọi ta là Tiểu Hiên Hiên”.
“Biết rồi, Tiểu Hiên Hiên”.
Chết tiệt.
Người phụ nữ này cố tình muốn chọc tức chết hắn ta sao?
Thu Nhi lau mồ hôi lạnh, vội vàng đuổi theo.
“Tiểu thư, người làm như vậy có phải quá khoa trương rồi không, vừa vào học viện đã đắc tội với công chúa cùng Tiêu công tử, việc này…”
“Ta buồn ngủ, ta xin ngươi đừng lải nhải nữa mà”.
“Tiểu thư, người dùng Dạ Vương làm lá chắn, lẽ nào người thực sự muốn gả cho Dạ Vương sao? Nhất định không nên, nếu người gả cho ngài ấy, người sẽ chết rất thảm!”
“Không phải chỉ là một Dạ Vương thôi