Chương 408
Trời mưa, hố mà hắn ta đào nhanh chóng bị nước mưa hủy lấp, nhưng hắn ta không biết mệt mà cứ tiếp tục lặp lại. Dường như chỉ có không ngừng đào hố mới có thể khiến trái tim muôn nghìn lỗ thủng của hắn ta dễ chịu hơn một chút.
Đám người Cố Thanh Hy muốn giúp đỡ đều bị Diệp Phong từ chối, chỉ đành trơ mắt nhìn hắn ta cố chấp sám hối tội lỗi trong mưa.
Tiêu Vũ Hiên đau lòng nói: “Làm sao đây? Nhiều thi thể như vậy, dựa vào một mình hắn dùng hai tay đào làm sao đào cho hết?”
Cố Thanh Hy lật bàn tay, một cây kim bạc đã ở trên tay. Nàng bước từng bước đến bên Diệp Phong, đang định đâm vào huyệt ngủ của hắn ta.
Đột nhiên Diệp Phong phun ra một ngụm máu, máu đỏ tươi rơi xuống hố, tạo thành một bức tranh xinh đẹp quỷ dị.
“Rầm…”
Cơ thể hắn ta vốn bị thương nặng không chống đỡ nổi nữa, ngất xỉu tại chỗ.
Tiêu Vũ Hiên khập khiễng đi tới, rầu rĩ nói: “Cô ra tay không nhẹ chút được sao?”
Cố Thanh Hy kêu oan: “Ta còn chưa ra tay hắn ta đã ngất rồi, không thể đổ cho ta”.
Cố Thanh Hy vừa nói vừa dìu Diệp Phong, tay phải bắt mạch hắn ta, sau đó sắc mặt nàng có chút khó coi.
“Khí huyết tăng cao, nộ khí công tâm, lo buồn thành bệnh”.
“Rồi sao nữa…”
“Rồi nếu còn không chữa trị, cái mạng nhỏ của hắn ta sẽ tiêu đời”.
Mấy người vội vàng khiêng Diệp Phong đi.
Thi thể của người dân thôn Tiểu Hà cũng giao cho thuộc hạ của Dạ Mặc Uyên an táng sơ qua.
Đợi đến khi Diệp Phong tỉnh lại thì đã tròn hai ngày sau.
Bên bia mộ ở đầu thôn Tiểu Hà, Diệp Phong co
Hắn ta ngồi ở đây đã nửa ngày trời, nhưng hắn ta không nói một câu nào, cứ mãi duy trì tư thế này, không ai biết hắn ta đang nghĩ gì.
Hôm an táng mưa như trút nước.
Hôm nay trời lại xanh vạn dặm. Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Cố Thanh Hy che ô giấy dầu tránh ánh nắng, chậm rãi đi từ xa lại gần.
Một nam một nữ, một ngồi một đứng, hình ảnh duy mỹ.
Cố Thanh Hy đặt ô xuống, ngồi bên cạnh Diệp Phong, yên lặng ở bên hắn ta. Dưới ánh mặt trời, Cố Thanh Hy do dự không biết khuyên hắn ta thế nào.
Không ngờ Diệp Phong đã lên tiếng trước.
Đã lâu hắn ta không nói chuyện, giọng nói khàn khàn chậm rãi vang lên.
“Ta là một kẻ xui xẻo, ai gặp phải ta đều xui xẻo. Những thúc thúc, thẩm thẩm ở chợ nô lệ trước kia, một vài thị vệ đại ca tốt bụng, cả nhà Diệp bà bà, và cả người dân thôn Tiểu Hà, ta sợ…”
Sợ nàng và Tiêu Vũ Hiên cũng sẽ bị hắn ta liên lụy.
Cố Thanh Hy biết suy nghĩ trong lòng hắn ta, lập tức ngắt lời hắn ta: “Ai nói ngươi là một kẻ xui xẻo, ngươi tâm địa lương thiện, trọng tình trọng nghĩa, biết bao nhiêu người xếp hàng muốn làm bằng hữu của ngươi đấy”.
Diệp Phong cười chua chát, ngồi dưới ánh nắng nhàn nhạt, nhựng lại không cảm thấy chút ấm áp nào.