Nói cô ta không biết xấu hổ là còn coi trọng cô ta.
“Được rồi được rồi, Tiểu Hiên Hiên, đừng tức giận nữa, không thì để bọn họ gọi ngươi là lão tiểu”.
Tiêu Vũ Hiên trừng nàng.
Lão tiểu cái quái gì, thế thì hắn ta càng không có mặt mũi.
“Bỏ đi bỏ đi, vậy gọi ngươi là đại ca, gọi ta là lão đại, như thế chẳng phải được rồi sao”.
Như này cũng chẳng ra làm sao.
Tiêu Vũ Hiên vẫn bực bội, chờ Cố Thanh Hy tiếp tục dỗ dành, nhưng hắn ta không ngờ nàng lại cướp lấy quạt trong tay hắn ta, thong dong nhàn nhã phe phẩy.
Rồi hỏi: “Đại hội đấu văn là như nào?”
Mẹ kiếp…
Xú nha đầu lẽ nào không thấy hắn ta còn đang bực bội sao.
Thật phiền não.
Về sau ai lấy cô ta nhất định sẽ bị giày vò đến chết.
Liễu Nguyệt cùng mấy công tử khác đưa mắt nhìn nhau, kinh ngạc nói: “Lẽ nào ngươi chưa nghe qua đại hội đấu văn sao?”
Cố Thanh Hy lắc đầu.
Ký ức trong đầu nàng không hoàn chỉnh, rất nhiều thứ không nhớ được.
“Đại hội đấu văn năm năm tổ chức một lần, tài tử tài nữ trên khắp cả nước đều có thể tham gia, nó theo hình thức đấu loại, cuối cùng chỉ chọn ra ba mươi người đứng đầu vào vòng loại cuối, cạnh tranh rất khốc liệt, có điều học trò của học viện Hoàng gia chúng ta không cần tham gia sát hạch có thể vào thẳng vòng loại cuối”.
“Ba người đứng đầu trong vòng loại cuối có thể tham gia vòng chung kết với các cường quốc như Triệu Quốc, Sở Quốc, Hoa