Chương 437
“Ngươi câm miệng lại cho ta”, Âm Đại Quỷ tức giận, vung tay lên, tảng đá lớn bên cạnh hóa thành bột phấn tan vào trong gió.
Nội lực mạnh quá.
Mọi người đều rùng mình.
Chống lại ông ta, bọn họ không hề có chút tự tin nào.
Triệu Chấn rụt cổ lại, lùi về phía sau theo bản năng, Từ tam nương nhìn chằm chằm Cố Thanh Hy như đang rình mồi.
Dù thân phận của nàng là gì, lão đại ả ta sợ, nhưng ả thì không, cùng lắm là hủy thi diệt tích.
Âm Đại Quỷ nhắc lại thêm một lần: “Giao chuông Phá Hồn ra đây, nếu không chịu giao ra, nơi này sẽ là nơi các ngươi yên giấc ngàn thu, ta sẽ không nhắc lại những lời này lần thứ ba”.
“Bản thân ta cũng muốn giao chuông Phá Hồn ra, nhưng nó đã bị Lan kỳ chủ cướp đi mất rồi, lần này ta đến núi Vọng Hồn là để lấy lại chuông Phá Hồn đây”.
Từ tam nương liên tục cười lạnh: “Tiểu nha đầu, nói thật cho các ngươi biết, Lan kỳ chủ có quan hệ rất tốt với bọn ta, ngươi lôi ai ra không lôi, lại chọn đúng Lan kỳ chủ, ngươi cảm thấy bọn ta có tin không? Hơn nữa, bọn ta cũng mới từ núi Vọng Hồn ra tới”.
Cố Thanh Hy thầm khinh bỉ.
Đúng là cá mè một lứa, có loại bằng hữu biến thái như Lan kỳ chủ, thảo nào bọn họ cũng buồn nôn như thế.
Cố Thanh Hy ra vẻ ngạc nhiên: “Không thể nào, nếu các ngươi đã là bằng hữu của Lan kỳ chủ, tại sao Lan kỳ chủ còn nhẫn tâm lừa bạn mình?”
Nhóm Từ tam nương chợt nhíu mày. Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Cố Thanh Hy bất đắc dĩ thở dài: “Ngươi nghĩ tại sao Dạ Vương lại phát binh tấn công núi Vọng Hồn?
Lẽ ra thất quỷ Âm Sơn có chết cũng không tin lời Cố Thanh Hy nói.
Nhưng trước mắt, những lời nàng nói nghe cũng có vẻ hợp lý lắm.
Chiến thần là người thế nào, hắn muốn loại nữ nhân nào mà chẳng có, tại sao phải đắc tội ma chủ vì một nữ tử xấu xí thế này?
Chẳng lẽ chuông Phá Hồn thật sự đang nằm trong tay Lan kỳ chủ ư?
“Thế nào? Các ngươi không tin hả? Không tin thì ta cũng hết cách, Ta ấy hả, dù sao cũng không đánh lại ba người các ngươi, muốn giết cứ giết, nhưng trước khi giết vẫn nên cân nhắc kỹ càng, chiến thần và ma chủ không phải kẻ dễ gạt. Dù có bưng bít mọi thứ bí mật đến cỡ nào, thì các ngươi nghĩ giấy có thể gói được lửa ư?”
Cố Thanh Hy nói liền một tràng dài, thái độ hết sức hờ hững, như thể không hề quan tâm đến tính mạng và sự an toàn của mình chút nào.
Âm Đại Quỷ vuốt chòm râu trắng như tuyết, đôi mắt hung ác nham hiểm đảo về phía Diệp Phong và Diệp bà bà.
“Bọn ta không giết ngươi, nhưng có thể giết chết hai người kia trước”.
Lòng bàn tay Cố Thanh Hy thấm đẫm mồ hôi.
Diệp Phong và Diệp bà bà không hề liên quan gì đến chiến thần và ma chủ, lại càng không có núi dựa nào.