Chương 466
“Ừ”.
Cho dù không nỡ, hai người vẫn mỗi người một ngả.
Khi Cố Thanh Hy quay trở lại đế đô, cả thành Đế Đô mười dặm hồng trang, giăng đèn kết hoa, trên phố treo đầy chữ hỉ và đèn lồng đỏ rực, tràn ngập không khí vui mừng.
Ngay cả dân chúng cũng đa số mặc trang phục màu đỏ, không nhìn thấy một chút màu trắng nào.
Cố Thanh Hy trợn tròn mắt: “Đây là lễ cưới của hoàng đế hả?”
Ám vệ trả lời: “Bẩm vương phi nương nương, Hoàng Thượng không cưới phi tần, là lễ cưới của chủ tử với người ạ”.
“Thật phô trương”.
Tổ chức long trọng như thế để làm gì?
Không phải đã nói cuộc hôn nhân này chỉ là hữu danh vô thực, để cho người ngoài xem thôi sao?
Các quan viên từ khắp nơi trên Dạ Quốc, thậm chí cả sứ thần của ba nước khác cũng lần lượt mang quà đến chúc mừng. Từ sáng sớm đến tối muộn, khách đến phủ Dạ Vương nối liền không dứt.
Trên những con phố chính ở đế đô đều có thể nhìn thấy các quan lớn và quý tộc kéo nhau đến chúc mừng.
Mắt Cố Thanh Hy sáng rực lên.
Dạ Vương thật mưu mô.
Sau lễ cưới này, chỉ tính quà tặng thôi cũng không biết bao nhiêu.
Nàng nhỏ giọng hỏi: “Quà mà những người này tặng là cho vương gia với ta phải không?”
Ám vệ khá kiêu ngạo.
Chủ tử nhà hắn ta có thân phận gì? Hắn chỉ cần giậm chân một phát, cả Dạ Quốc đều sẽ rung chuyển, trong thiên hạ có ai không muốn nịnh bợ chủ tử?
Lúc trước họ không có cơ
“Đương nhiên rồi ạ, đây là quà cưới mà họ tặng cho chủ tử và vương phi”.
“Vậy là một nửa trong số những món quà này sẽ là của ta”.
“Hả…”
Ám vệ mờ mịt, không hiểu vương phi có ý gì.
Cố Thanh Hy ngoắc tay, cười gian xảo: “Thế này nhé, ngươi đi nói với quản sự nhận quà, bảo những người tặng quà đăng kí riêng, cái nào tặng cho vương gia, cái nào tặng cho vương phi, không được nặng bên này nhẹ bên kia, nếu không vương phi sẽ tức giận đấy”.
“Hở…”
Ám vệ trợn tròn mắt.
Từ xưa đến giờ, mọi người đến tặng quà cưới không phải đều là tặng cùng nhau sao? Việc… Việc này quá…
Ám vệ thử khuyên nhủ: “Vương phi nương nương, như vậy có thể không thích hợp lắm không? Người nào không biết sẽ tưởng người đang nhân cơ hội thu gom của cải đấy ạ”.
“Không thích hợp chỗ nào? Ta thấy rất thích hợp. Nhìn bộ dạng hình người dáng chó, đeo vàng đeo bạc của những người này, những món vàng bạc châu báu đó ta nghĩ đều nhờ vơ vét mồ hôi nước mắt của dân chúng chứ gì. Đi báo với quản sự, ai tặng thứ gì, ông ta cứ lớn tiếng đọc lên, sau đó treo thông cáo công khai quà tặng luôn”.
“Hả…”
“Hả cái gì mà hả, còn không mau đi làm đi”.