Chương 481
Cố Thanh Hy không bị người ở bên ngoài làm phiền, ngược lại bị Thu Nhi làm nhức đầu, nàng ngồi phắt dậy, không vui bảo: “Họ một người là chiến thần, một người là ma vương, ta là cái gì? Dù ta ra ngoài thì có thể đánh lại hai người họ à?”
“Nhưng…”
“Còn nữa, dù trời có sập xuống thì vẫn có người đỡ, ngươi lo lắng cái quái gì? Không được làm phiền ta nữa, nếu cứ tiếp tục làm phiền thì ta sẽ bán ngươi luôn đấy”.
Thu Nhi nghẹn lời, nàng ta còn chưa nói dứt lời, tiểu thư nhà nàng ta đã ngủ mất.
Khi thấy những cây đại thụ trăm năm trong phủ Dạ Vương lần lượt bị nổ tung, Thu Nhi càng luống cuống, không biết nàng ta lấy đâu ra can đảm mà mở cửa phòng ra. Vừa mở ra, nàng ta nhìn thấy một con Loan Phượng màu đen đang đánh nhau với những đoá hoa mạn đà la nở rộ rực rỡ, cả bầu trời đều đổi sắc vì họ.
Trên trời sét đánh cuồn cuộn, mây đen tạo thành những vòng xoáy di chuyển cực nhanh, uy lực mạnh đến mức hút vào không ít người.
Thấy vậy, mặt Thu Nhi lập tức trắng bệch, không biết những người bị hút vào rốt cuộc có còn sống hay không.
Thu Nhi nhìn Cố Thanh Hy đang ngủ say, sau đó nhìn Loan Phượng và hoa mạn đà la đang đánh nhau, không khỏi cắn răng.
Vừa rồi do vội vàng nên tiểu thư đã làm mất khăn đỏ đội đầu. Tiểu thư bất cẩn, không biết vương gia không được tự tay vén khăn đỏ cho tiểu thư sẽ cảm thấy thế nào, nàng ta phải tìm khăn đội đầu giúp tiểu thư mới được.
Nghĩ vậy, nàng ta đóng cửa phòng lại, lấy hết can đảm đi ra ngoài.
Thu Nhi vừa đi không lâu, mặt sàn dưới gầm giường của Cố Thanh Hy bị cạy
Tiêu Vũ Hiên trèo ra từ con đường bí mật dưới giường, nhìn Cố Thanh Hy đang ngủ say, hắn ta hơi dở khóc dở cười.
Ngoài kia đánh nhau trời đất tối tăm, nàng lại ngủ say như một con lợn chết.
“Nha đầu xấu xí, dậy dậy”.
Tiêu Vũ Hiên biết tính tình của nàng, nếu không có nguy hiểm thì nữ nhân này sẽ ngủ say như chết, còn nếu có nguy hiểm thì nàng sẽ nhạy bén hơn bất cứ ai khác, vậy nên Tiêu Vũ Hiên vừa tới đã kéo nàng dậy.
“Ngươi phiền thật đấy, ngươi có biết con người không ngủ một thời gian dài sẽ chết không hả?”
“Nha đầu xấu xí, là ta”, Tiêu Vũ Hiên nháy mắt, cười rất vui vẻ, nhưng khi nhìn thấy bộ váy cưới trên người nàng, nụ cười trên mặt hắn ta phai nhạt vài phần.
Một tia sáng chợt loé qua trong mắt Cố Thanh Hy.
“Tiểu Hiên Hiên, sao ngươi lại ở đây?”
Đây không phải phòng tân hôn của nàng sao? Phủ Dạ Vương canh gác lỏng lẻo như thế từ khi nào vậy?
Nhìn ra bên ngoài, gió nổi mây dâng, Loan Phượng và hoa mạn đà la lại lao vào nhau, mỗi lần va chạm đều khiến phủ Dạ Vương, thậm chí là cả đế đô chấn động.
Mẹ nó…
Hai người này đủ chưa, đã đánh bao lâu rồi mà chưa kết thúc, ồn ào thật đấy.
Tiêu Vũ Hiên cười đáp: “Nha đầu xấu xí, ta đã tốn rất nhiều công sức mới đào được một con đường dưới đất, còn tốn rất nhiều công sức mới dụ ám vệ bên người Dạ Mặc Uyên đi xa, cô có muốn rời khỏi nơi này với ta không?”