Chương 569
Cố Thanh Hy kéo Tiêu Vũ Hiên đang sững người chạy vào hang động: “Ngây ra đó làm gì, đợi làm bữa trưa của mãng xà sao?”
Hang động rất sâu, Cố Thanh Hy không dừng bước, gần như dốc hết sức chạy vào sâu trong hang động.
“Nha đầu xấu xí, Tuyết Tinh nghìn năm vẫn chưa lấy được”.
Cố Thanh Hy vừa chạy vừa xòe ra mấy viên Tuyết Tinh nghìn năm trong lòng bàn tay, chớp mắt cười nói: “Chỗ vừa nãy mãng xà nằm còn vài viên, ta nhân lúc nó đi tấn công Mộ Dung Thần, thuận thế lấy được Tuyết Tinh nghìn năm, tổng cộng ba viên, viên nào cũng to hơn viên lúc nãy”.
“Vậy Mộ Dung Thần không phải trở thành kẻ chết thay hay sao?”. Má ơi, nếu Mộ Dung Thần không xuất hiện, vậy kẻ chết thay không phải là hắn ta đấy chứ?
“Mãng xà hai đầu mất ba viên Tuyết Tinh chắc chắn sẽ nổi giận truy sát chúng ta”.
Cố Thanh Hy vừa nói xong, bên ngoài hang động đã vang lên tiếng tấn công ầm ầm, kèm theo tiếng thè lưỡi xì xì của mãng xà.
Hai người đều hiểu rõ.
Đó là mãng xà hai đầu đuổi tới, nó đang phẫn nộ, cho nên vách đá của hang động bị nó tông ầm ầm.
“Không được, tốc độ nó nhanh quá, chúng ta không chạy đua nổi với nó”.
“Ngươi đi trước”, Cố Thanh Hy đẩy Tiêu Vũ Hiên, sau đó trở tay phải, một vốc kim độc như mưa bão bắn về phía mãng xà.
Da rắn của mãng xà lại cứng như đá, mấy chục cây kim độc bắn vào cơ thể nó giống như bắn vào kim loại, chỉ phát ra tiếng leng keng, đồng loạt rơi xuống đất, không có kim nào đâm trúng nó.
“Xì…”
Mãng xà không sợ hùng hoàng, thè lưỡi phun ra một ngọn lửa cháy hừng hực.
Nhiệt độ lửa cực kỳ cao, cách xa cũng bị nó đốt toàn thân nóng cháy.
Cố Thanh Hy suýt chút nữa
“Nha đầu xấu xí, lửa của nó có độc, bị dính phải có thể sẽ trúng độc bị ăn mòn đến chết”.
Tiêu Vũ Hiên mở quạt ra, ấn vào cơ quan, quạt huyền cốt phong nhã bỗng nhiên hóa thành vũ khí sắc bén, mang theo nội lực cuồn cuộn của Tiêu Vũ Hiên bắn về phần đầu của mãng xà.
Mãng xà lại phun lửa, quạt huyền cốt bị chấn bay ngược ra sau, nếu không phải Tiêu Vũ Hiên nhanh tay lẹ mắt, kịp thời tránh đi, e rằng đã bị quạt của mình phản sát.
Mấy lần tấn công hoàn toàn chọc giận mãng xà, cơ thể mãng xà dựng thẳng trên không, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai lao xuống, muốn nuốt chửng hai người họ.
Cố Thanh Hy lấy quả cầu sắt từ trong nhẫn không gian ra, trở tay quăng đi, ném vào miệng xà.
Quả cầu sắt gắn đầy kim độc, mãng xà không ngốc, sao có thể nuốt nó xuống. Nó hất miệng phun ra ngoài, nhưng quả cầu sắc gắn đầy kim độc, mãng xà vẫn bị kim độc đâm thủng da.
“Xì xì xì…”
Độc tố trên kim độc cực kỳ mãnh liệt, mới trầy da, độc tố đã lập tức lan ra toàn thân.
Mãng xà phát ra tiếng kêu đau đớn, cơ thể khó chịu vặn vẹo mấy cái, sau đó giống như con sói đói mất đi bạn tình, hung mãnh nhào về phía Cố Thanh Hy.
Cố Thanh Hy lần lượt lấy ám khí ra, nhưng đều không có hiệu quả gì đối với mãng xà hai đầu.
Thấy mãng xà sắp xông tới lần nữa, Tiêu Vũ Hiên hai tay kết ấn, thôi thúc toàn bộ nội lực trên người đánh về phía mãng xà.