Chương 579
“Lão đại, hay là chúng ta đi xem thử đi, hôm nay đã là ngày thứ ba rồi mà chúng ta còn chưa tìm được món bảo bối nào cả, cũng có hơi mất mặt đấy! Thật là phiền lòng mà!”
“Được, đi, chúng ta đi xem thử”, thuận tiện xem xem Cố Sơ Vân đang ở đâu.
Suốt ba ngày qua, nàng gặp không ít người, nhưng chỉ có Cố Sơ Vân là không thấy đâu.
Sườn núi phía Bắc, ở nơi sâu, có không ít đệ tử của học viện Hoàng Gia hoảng hốt chạy ra, cả đám đều lộ vẻ kinh hãi, cứ như phía sau có hồng thủy mãnh thú đang đuổi theo.
Đi thêm một lúc nữa, lại thấy có không ít đệ tử bị thương may mắn trốn thoát, xa xa vang lên tiếng sư tử rống đầy phẫn nộ.
“Nghe âm thanh dường như là Xích Viêm Sư. Xích Viêm Sư ít nhất đạt đến cấp hai đỉnh phong, chúng ta có nên đi nữa không?”
“Sao lại không đi? Không vào hang cọp thì làm sao bắt được cọp con?”
“Rống…”
Tiếng sư gầm ngày càng lớn, cứ như ở ngay trước mắt. Trạch Vương cũng đã bị thương, có vài tên đệ tử của học viện Hoàng Gia đang hộ tống hắn ta rời đi.
Nhưng tốc độ của Xích Viêm Sư quá nhanh, chỉ trong thoáng chốc, bọn họ đã bị bao vây, ngay cả Cố Thanh Hy cũng bị vạ lây.
Đám đệ tử cảm thấy rét lạnh.
Bọn họ đến núi Tầm Long chỉ để tìm một ít bảo bối, sao lại đụng độ với ma thú chứ?
“Xì xì xì…”
Tiểu Cửu Nhi phun cái lưỡi ra, Xích Viêm Sư vốn là vương của cả khu rừng, nhưng khi đối mặt với nó, suýt nữa đã quỳ sụp xuống.
Chúng chủ động nhường dường, không dám truy đuổi đám đệ tử nữa.
Các đệ tử vừa chạy vắt giò lên cổ vừa châm chọc: “Đám người Cố Thanh Hy bị ngốc à?
“Đúng đấy, cũng không biết đám Xích Viêm Sư này bị gì nữa, không ngờ chúng lại nhường đường, đây chính là cơ hội trời cho, nếu bỏ lỡ thì muốn trốn e là khó hơn lên trời”.
Trạch Vương xoay người, lạnh lùng nói: “Xích Viêm Sư là ma thú cấp hai đỉnh phong, dù là bốn người các ngươi cộng lại cũng đánh không thắng một con, huống chi xung quanh đây có rất nhiều Xích Viêm Sư”.
“Không phiền ngươi quan tâm, nếu Trạch Vương sợ thì cứ đi trước đi”.
Trạch Vương có lòng tốt nhắc nhở nhưng lại bị đáp lại một cách lạnh lùng, hắn ta không khỏi tức giận.
Các đệ tử vội đưa Trạch Vương rời đi: “Vương gia, nàng muốn chết thì cứ kệ nàng, chúng ta mau rời khỏi nơi đây. Liên phi chỉ có một đứa con trai là ngài, nếu ngài xảy ra chuyện thì Liên phi biết phải làm thế nào?”
Trạch vương còn muốn khuyên nhủ Cố Thanh Hy nhưng nàng làm sao có thể nghe theo lời hắn nói, liền dẫn theo mấy người Tiêu Vũ Hiên đi vào, những người khác thấy vậy vội vàng kéo theo Trạch vương rời đi, sợ rằng nếu chậm một bước sẽ trở thành thức ăn cho ma thú.
Bên ngoài ngọn núi, Trạch vương bị thương đi đi lại lại, nôn nóng nhìn về phía sâu trong núi.
Đã bốn tiếng đồng hồ trôi qua, sao bọn họ còn chưa trở ra? Sẽ không phải là bị Xích Viêm Sư ăn mất rồi chứ?
“Các người nhìn thấy chưa, vừa rồi hướng đông nam dường như có một tia sáng lao lên bầu trời, cũng không biết là bảo vật gì xuất thế nữa”.