Chương 589
Dạ Mặc Uyên vận công điều hòa hơi thở, cố gắng hết sức để ổn định lại chất độc trong cơ thể.
Cố Thanh Hy khoan thai tỉnh lại, nàng thoải mái lẩm bẩm thành tiếng, vừa mở mắt liền nhìn thấy Dạ Mặc Uyên đang ngồi trước giường của mình.
Nàng ngạc nhiên, theo phản xạ tự nhiên gấp rút ngồi dậy giấu đi Tuyết Tinh hạch ngàn năm của mình.
“Cho dù chúng ta là phu thê nhưng có vài mục cũng phải tính toán rõ ràng, những Tuyết Tinh này là do ta trăm cay nghìn đắng mới lấy được từ trong núi Tầm Long, chàng không thể tranh giành với ta đó”.
Ngay cả một cái trợn mắt khinh thường Dạ Mặc Uyên cũng lười phải nhìn tới nàng.
Nếu hắn muốn cướp thì vừa rồi đã cướp đi, còn cần đợi tới lúc nàng tỉnh dậy phân trần sao?
Lúc này Cố Thanh Hy mới phát hiện ra sắc mặt của Dạ Mặc Uyên tái nhợt, trung khí không đủ, thân thể yếu ớt tới cực điểm.
Nàng phủ lên cánh tay muốn bắt mạch cho hắn nhưng lại bị Dạ Mặc Uyên hất ra.
Cố Thanh Hy mạnh mẽ khóa chặt tay hắn, tiếp tục bắt mạch.
Ngay khi đặt tay lên, biểu cảm của Cố Thanh Hy liền trở nên khó coi.
“Độc trong người chàng phát tác rồi, hơn nữa nội lực đột nhiên tụt giảm hơn một nửa, là đụng phải kẻ địch mạch nào sao?”
Dạ Mặc Uyên rút tay về, đây chỉ là động tác nhỏ nhưng đối với hắn lúc này lại vô cùng khó nhọc.
Kẻ địch hung hãn tới mức nào mới có thể hút đi một nửa nội lực của hắn?
Người phụ nữ này đã chiếm lợi từ hắn còn muốn khoe mẽ mà.
“Nằm xuống, ta giúp chàng châm cứu ổn định lại chất độc”.
“Không cần”, Dạ Mặc Uyên đẩy xe lăn muốn rời khỏi đây nhưng chẳng ngờ Cố Thanh Hy lại bất ngờ tập kích, trực tiếp đẩy ngã hắn lên giường.
Đây là một tư thế ám muội.
Dạ Mặc Uyên nằm dưới, Cố Thanh Hy bên trên.
Từ bên ngoài nhìn vào
Cảnh tượng lần đầu tiên gặp mặt một lần nữa tái hiện trong tâm trí Dạ Mặc Uyên, hắn tức giận muốn xua tay đẩy Cố Thanh Hy ra nhưng lại sợ làm tổn thương tới đứa con trong bụng nàng.
Hắn dùng tay đẩy nhưng lại không thể tách nàng ra, cũng không biết là từ nguyên nhân hắn mất quá nhiều sức trong thời gian ngắn, hay là do độc tố phát tác hoặc giả do thực lực của Cố Thanh Hy trở nên mạnh mẽ, mà chỉ có thể cắn răng nghiến lợi phun ra một câu: “Cố Thanh Hy, bản vương cảnh cáo nàng, lập tức leo xuống, nếu không bản vương sẽ khiến nàng chết thảm không nỡ nhìn”.
Cố Thanh Hy mỉm cười, đôi tay mảnh khảnh cưng chiều lướt qua sống mũi Dạ Mặc Uyên, nói: “Ngoan, ta chỉ giúp chàng châm cứu thôi, sẽ không làm gì chàng đâu”.
Động tác thân mật cùng ngữ điệu yêu chiều này khiến Dạ Mặc Uyên vô cùng khó xử nhưng hắn lại không nỡ đẩy nàng ra nữa, chỉ là ngoảnh đầu, vịt chết còn cứng mỏ, bướng bỉnh đáp: “Nàng cho rằng bản thân có thể làm được gì bản vương”.
“Đương nhiên không thể, vương gia của chúng ta thế nhưng là chiến thần của Dạ quốc, bách chiến bách thắng, là chiến thần bất khả chiến bại, lật tay kéo mây úp tay hô mưa, hơn nữa võ công còn cao cường, tuấn tú tiêu sái, ai có thể làm gì chàng đây, ta cũng chỉ là lo lắng cho sức khỏe của chàng mà thôi”.
Nghe được lời này Dạ Mặc Uyên trong lòng không ngừng lăn lộn.