Chương 605
Nhiệt độ dung nham cao, dù đám Li Lạc võ công cao cường, đứng bên hồ dung nham thời gian dài cũng không chịu nổi.
Cơ thể bọn họ lảo đảo, dường như cũng đang liều mạng chịu đựng.
Cố Thanh Hy nói: “Các ngươi đứng ở đây lâu quá rồi, đổi ca đi”.
Cố Thanh Hy do dự một lúc, lấy hai viên Tuyết Tinh Hạch vạn năm ra đưa cho hai người họ.
“Cầm lấy trước đi, có Tuyết Tinh Hạch thì có thể tạm thời chống đỡ được nhiệt độ của Biển Máu”.
Thuộc hạ của Dạ Mặc Uyên ai cũng trung thành tận tâm.
Cho bọn họ mượn Tuyết Tinh Hạch, nàng không sợ.
Nước Biển Máu trong thùng từ màu đỏ vàng dần biến thành màu đen, tỏa ra mùi tanh hôi.
Cố Thanh Hy lau mồ hôi, miệng lộ ra nụ cười hân hoan.
Nàng đoán không sai, muốn áp chế kịch độc trong cơ thể hắn thì phải tìm một phương pháp bá đạo hơn cơ thể hắn.
Từ xưa nước lửa kị nhau, Hàn độc dùng dung nham áp chế là tốt nhất.
Tiểu Cửu Nhi vẫn đang không ngừng ra sức dẫn nước Biển Máu vào trong thùng.
Cái đầu to lớn của nó không ngừng chuyển động, giống như không hiểu nước Biển Máu nhiệt độ rất cao, vì sao đến thùng nước lại bỗng nhiên hạ nhiệt?
“Bây giờ ta giúp chàng châm cứu, một khi kim này đâm vào, trong vòng bảy này, nội lực trong cơ thể chàng sẽ mất hoàn toàn, chàng chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
Dạ Mặc Uyên liếc đôi mắt âm hiểm nhìn Li Lạc.
Li Lạc nghiêm túc nói: “Chủ tử yên tâm, thuộc hạ đã sắp xếp xong mọi thứ, bảo đảm
Dạ Mặc Uyên siết chặt hai nắm tay, cố gắng áp chế cơn đau của cơ thể, cắn răng nói: “Châm đi”.
Một câu châm đi đồng nghĩa giao toàn bộ tính mạng của mình cho Cố Thanh Hy.
Cố Thanh Hy cũng không dám lơ là, lấy kim ra, đâm vào các huyệt quan trọng của hắn như huyệt Thiên Trì, huyệt Bách Hội,…
“A…”
Dạ Mặc Uyên đau đớn rên lên.
Cố Thanh Hy nói: “Có hơi đau, nhưng chàng chịu đựng một chút, chỉ cần chịu được năm ngày, hai chân chàng có thể đứng lên rồi”.
“Được”.
Li Lạc cũng không biết trên đầu chủ tử nhà mình bị châm bao nhiêu kim, hắn ta chỉ biết rất nhiều huyệt vị mà một người tập võ như hắn ta lại không biết, cũng không biết Vương phi đã dùng thủ pháp gì.
Máu độc trong thùng càng lúc càng nhiều, nếu không phải Tiểu Cửu Nhi không ngừng dẫn nước Biển Máu vào, e rằng thùng nước dược liệu của chủ tử đã đặc dính lại.
“Phù, cuối cùng cũng xong”.
Cây kim cuối cùng châm vào, Cố Thanh Hy thở ra một luồng khí đục.
“Các ngươi múc hết nước trong thùng ra, sau đó cho nước sạch vào, dược liệu cho vào theo tỷ lệ này”.