Chương 619
Ra lệnh một tiếng, nhóm kỳ thủ nhanh chóng đè cửa sắt vào nấc khóa thứ hai, máu tươi nhanh chóng chảy ra.
Lan kỳ chủ không nhịn được vỗ tay khen hay.
“Thì ra cửa đóng càng chặt thì cây sắt sẽ đâm vào sâu hơn, thú vị đấy, nhưng sao bên trong chẳng có âm thanh nào thế, đừng có nói là Tiểu Phong Nhi đã chết bên trong rồi nha?”
“Lan huynh, ngươi vừa mới tặng hắn cho ta, tại sao bây giờ lại quan tâm thế? Chẳng lẽ ngươi vẫn không nỡ bỏ hắn ư?”
“Ta sợ chơi hắn chết mất, thế thì không còn gì thú vị”, ánh mắt Lan kỳ chủ chợt lóe lên, nói một lời thật giả khó dò.
Mẫu Đơn kỳ chủ cười, nhưng nụ cười đó không lan tới đáy mắt.
“Yên tâm đi, Diệp Phong tuấn tú như thế, ta nào có nỡ đẩy hắn vào chỗ chết, hắn không có chết được đâu, chỉ mong Lan huynh đừng quên, ngươi đã tặng Diệp Phong cho ta, đừng có đổi ý nhé”.
“Mở tầng thứ ba”.
“Ưm…”
Diệp Phong chịu đau, dù hắn ta cố cắn răng nén lại thế nào thì vẫn phải kêu rên lên.
Đau…
Rất đau.
Từ trên xuống dưới, ngoại trừ những chỗ chí mạng, hầu như nơi nào cũng bị đâm một cây sắt dài.
Không biết những cây sắt đó được tẩm thứ thuốc gì, cây nào cũng đau thấu xương, còn đau đớn hơn cả xát muối.
Bên trong không có ánh mặt trời, những cây sắt nhọn vẫn không ngừng đâm vào, hệt như nó đã xuyên thấu cơ thế Diệp Phong.
Những hình ảnh trong quá khứ lại hiện lên trong mắt hắn ta.
Diệp Phong cắn chặt môi,
“Thả hắn ra… Nếu các ngươi không chịu thả hắn, Sở Quốc ta sẽ không tha cho các ngươi”.
“Ồ… Bà tưởng là bà có thể sống sót rời khỏi nơi này hả?”
Lòng Diệp Phong chợt lạnh.
Nếu hoàng hậu Sở Quốc xảy ra chuyện gì…
Hắn ta thật sự không dám tưởng tượng tới hậu quả.
Hận… Mầm móng của thù hận dần đâm chồi cắm rễ trong lòng hắn ta, cuối cùng lan ra khắp toàn thân, không ngừng trưởng thành, mở rộng trong lòng hắn ta…
“Dưới đó là biển máu, hoàng hậu Sở Quốc chết ở đây, cả xương cốt cũng không thể tìm thấy, dù hoàng đế Sở Quốc có nghi ngờ thì cũng không thể tìm tới bọn ta”.
“Nơi này khá trống trải, phong cảnh cũng đẹp, chôn xác ở đây, ta thấy cũng ổn đấy”.
Lan kỳ chủ và Mẫu Đơn kỳ chủ kẻ hát người khen hay, rõ ràng là giết người, bọn họ lại nói như đang tán gẫu bình thường. Trong mắt họ, giết người cũng chẳng khác gì cơm bữa.
Trong hộp sắt, tuy Diệp Phong không thể nhìn thấy, nhưng lại có thể nghe thấy đoạn đối thoại của bọn họ, hắn ta vùng vẫy muốn ra ngoài, lại bị những cây sắt đó ghim chặt, chỉ cử động một chút thôi đã đau đến nỗi phải hít khí lạnh, ngày càng có thêm nhiều máu tươi chảy xuống.