Cố Thanh Hy ngậm một cọng cỏ đuôi cáo, nghênh ngang bước tới, bịch một tiếng, cược hết bạc trong tay vào mình.
“1200 lượng bạc, cược ta thắng”.
Mọi người có mặt ở đây không khỏi trợn mắt há hốc mồm.
Cố Thanh Hy thế mà lại cược chính mình thắng?
Nàng là sợ thua quá mất mặt à?
Ngày hôm qua, ai trong học viện mà chưa thấy nàng mất mặt như thế nào?
Đám người Liễu Nguyệt lập tức sốt ruột: “Lão đại, lẽ nào hôm qua ngươi nói với chúng ta cách kiếm món tiền lớn chính là cái này?”
“Ha ha… kiếm món tiền lớn? Ta không nghe nhầm đó chứ? Chẳng lẽ Cố Thanh Hy nghĩ mình có thể tiến vào chung kết chắc?”
“Nếu nàng có thể tiến vào chung kết thì ta sẽ gọi nàng là bà nội”.
Sắp đến giờ vào học, trong học viện lục tục có không ít người xúm lại, đều đồng loạt cười to, nhìn nàng bằng ánh mắt khinh bỉ.
Đương Đương công chúa được người bủa vây bước tới, đằng sau còn có đám Cố Sơ Lan, Cố Sơ Vân.
Nàng ta mỉa mai: “Người nào đó cũng không nhìn lại mình xem, còn tưởng rằng mình sẽ thắng nữa chứ, đúng là không biết tự lượng sức mình”.
“Ơ, đây không phải là cháu gái của ta sao, chào buổi sáng, cô đến cược thẩm thẩm thẳng hả?”
“Thẩm gì chứ, ngươi mà cũng xứng làm thẩm ta sao?”
“Lạ ghê, lẽ nào chiến thần không phải hoàng thúc của cô sao? Được rồi, nếu chiến thần không xứng làm hoàng thúc cô vậy coi như ta chưa nói gì”.
Đương Đương công chúa tức muốn bể phổi: “Ta rõ ràng là nói ngươi, liên quan gì đến hoàng thúc ta?”
“Ta cũng là vợ chưa cưới của hắn, cả hai là một thể với nhau.
Nếu ta không xứng thì sao hắn xứng? Ngươi yên tâm, chờ ta gặp hắn chắc chắn sẽ kể kỹ càng cho hắn nghe, bảo