Chương 632
Rồng lửa vẫy đuôi một cái, tấm chắn run lên mấy lượt.
Nhưng nó không bị đánh bay, vì thế, rồng lửa quẩn quanh giữa không trung, liên tục va chạm tấm chắn, hòng nuốt chửng Cố Thanh Hy và Ôn Thiếu Nghi.
“Rầm rầm rầm…”
Mỗi một lần va chạm, hào quang liền yếu đi vài phần.
Ôn Thiếu Nghi liên tục dùng nội lực để gia cố màn hào quang.
“Rầm…”
Lại một tiếng va chạm cực lớn vang lên, cùng với đó, biển máu cuộn trào, dung nham nóng chảy từ trên trời trút xuống.
Khóe miệng Ôn Thiếu Nghi rỉ ra máu tươi.
Đôi mắt vẫn luôn dịu dàng và bình thản của hắn ta lóe lên tia khiếp sợ.
Ma thú cấp bảy…
Là ma thú cấp bảy, hơn nữa còn là Huyết Hải Hỏa Long có sức chiến đấu cực mạnh.
Hắn ta, Dạ Mặc Uyên và Ma chủ có thực lực tương đương nhau, nhưng bọn họ cũng chỉ là cấp sáu đỉnh phong mà thôi.
Rồng lửa trước mắt không chỉ có thực lực cao hơn hắn ta, mà còn chiếm được thiên thời địa lợi. Ở đây, trong biển máu có nhiệt độ cực cao, rồng lửa như cá gặp nước, còn bọn họ lại rét vì tuyết, lạnh vì sương.
Mắt thấy tấm chắn hào quang sắp bị phá vỡ, Ôn Thiếu Nghi cau mày nói: “Ngươi đi trước đi!”
“Vậy còn ngươi?”
Dù Cố Thanh Hy có mù thì cũng nhìn ra được thực lực của Ôn Thiếu Nghi yếu hơn rồng lửa, quan trọng hơn nữa là con rồng này nắm được điểm mấu chốt, biết hắn ta e ngại dung nham của biển máu, cho nên nó liên tục khuấy động biển máu, hất về phía Ôn Thiếu Nghi.
Khoan hãy nói đến việc nó liên tục cụng đầu vào tấm chắn hào quang,
Thời điểm tai họa lâm đầu, hắn ta không lôi nàng ra làm kẻ chết thay, cũng không sợ nàng nhân cơ hội bỏ trốn, mà lại bảo nàng rời đi trước, thấy vậy, Cố Thanh Hy bèn nói: “Không phải ngươi có thể ngưng tụ nước thành băng à? Nước khắc lửa, hay ngươi dùng nước công kích thử đi!”
Dùng nước công kích?
Hắn ta cũng từng có ý định như vậy, có điều, ở đây chỉ có biển máu, không có nước, hắn ta có muốn cũng bất lực.
Cố Thanh Hy ném ra mấy thùng nước từ trong nhẫn không gian, kế đó, cả người nàng như cá chạch, nhanh chóng lách trở về đường cũ, thoát ra ngoài.
“Đây là toàn bộ nước mà ta dự trữ, ngươi xem có thể giúp được gì không? Tình huống khẩn cấp, ta rút lui trước”.
Không phải nàng không muốn ở lại, mà là trận chiến cấp độ này thì nàng có nán lại cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Ngay cả cấp hai mà nàng còn đánh không lại thì huống gì cấp bảy.
Nói đùa à, Ôn Thiếu Nghi và Dạ Mặc Uyên liên thủ còn chưa chắc đánh thắng được đấy.
Ngay khi nàng rời đi, tấm chắn hào quang vỡ tan.
Ôn Thiếu Nghi nhanh tay rút ra đàn ngọc màu trắng bên hông, không biết hắn ta đã làm thế nào mà đàn ngọc nho nhỏ phút chốc biến lớn.