“Ta sẽ không thua”.
“Hừ, nếu ngươi thua, ta muốn chặt bỏ hai tay hai chân của ngươi”.
“Được thôi, nói miệng không bằng chứng, viết giấy chứng nhận đi, để tránh ngươi không trả cho ta20 vạn lượng bạc.
À đúng rồi, lúc viết giấy chứng nhận nhớ viết là cược với Dạ Vương Phi nha”.
Cố Sơ Lan trừng nàng một cái.
Còn chưa bước vào cửa đã mở miệng ra là Dạ Vương Phi rồi.
Ai không biết chiến thần tàn nhẫn độc ác, gả sang thật thì có sống nổi hay không còn chưa biết được đâu.
Đám người Liễu Nguyệt lo đến sốt cả ruột: “Lão đại, cược hai tay hai chân của ngươi đó, chúng ta có thể không cược không?”
“20 vạn lượng bạc đấy, tại sao không cược?”
“Nàng ta chỉ là một thứ nữ, lấy đâu ra 20 vạn lượng bạc? Thắng, ngươi không lấy được tiền, thua lại bị chặt bỏ chân tay”.
Cố Thanh Hy nhếch mép nở một nụ cười tao nhã: “Ngũ muội, Liễu Nguyệt nói cũng có lý, lỡ ngươi không có 20 vạn lượng bạc, vậy… nếu ta thắng mà không nhận được tiền thì sao? Theo ta, trận cá cược này hay là thôi bỏ đi”.
Ban nãy, Cố Sơ Lan còn đang nghi ngờ có âm mưa gì hay không.
Giờ, thấy nàng chùn bước nghĩ chắc sợ thua, trong lòng không khỏi tự tin hơn chút.
Nàng ta có chút không nỡ lấy một con dấu từ trong lòng ra đặt lên bàn: “Đây là ông ngoại để lại cho ta, dựa vào con dấu này có thể có được hơn mười cửa hàng dưới tên ông ấy, chắc cũng đủ trị giá 20 vạn lượng chứ hả?”
Cố Thanh Hy gian trá nở nụ cười.
Đang chờ câu nói đấy của ngươi đó.
“Được, vậy viết giấy chứng nhận đi”.
Cố Thanh Hy và Cố Sơ Lan lập giấy tờ xong, mọi người còn chưa hoàn hồn lại.
“Trời ơi, ta nhìn thấy cái