Chương 662
“Ngươi bị thương nặng như thế mà còn làm mấy chuyện này để làm gì?”
“Không sao đâu ạ”, bà ấy đã không ăn mấy ngày liên tiếp, chắc hẳn đã đói lắm rồi.
Bánh cánh hoa cũng không nhiều, có lẽ là do cánh hoa có hạn, nhưng mỗi chiếc bánh đều được làm rất tinh xảo, hơn nữa hình dạng của mỗi chiếc bánh cánh hoa cũng khác nhau, có thể nhìn ra được hắn ta đã dồn rất nhiều tâm sức.
Bánh cánh hoa không chỉ thơm mà còn có mùi hoa thoang thoảng. Đừng nói là ăn, chỉ nhìn thôi đã cảm thấy thoải mái.
“Đẹp quá, ta chưa bao giờ thấy bánh cánh hoa nào đẹp như thế này cả”.
“Nếu phu thân thích, sau này ta sẽ làm cho người ăn mỗi ngày”, Diệp Phong để lại vài cái cho nhóm Cố Thanh Hy, còn lại đưa hết cho Hoàng hậu Sở Quốc.
Sắc mặt hắn ta tái nhợt, hai chân loạng choạng, nhưng hắn ta vẫn cố nở nụ cười.
“Đứa trẻ ngoan, ngươi đang bị thương, đừng làm những việc này nữa. Ta không đói bụng, ta tin Cố cô nương cũng không muốn nhìn thấy ngươi kiệt sức”.
“Vâng ạ”.
Diệp Phong lo lắng nhìn về phía nhóm người Cố Thanh Hy.
Nàng đang vẽ vẽ viết viết gì đó trên mặt đất, không biết có phải đang nghĩ cách chữa trị cho Thanh tông chủ hay không.
Tiếc là hắn ta không giúp được gì, còn làm liên luỵ đến nàng.
“Nào, ngươi cũng ăn một chút đi”.
Hoàng hậu Sở Quốc lấy một chiếc bánh cánh hoa đưa cho Diệp Phong.
Ở nơi núi hoang vắng vẻ, một đôi mẫu tử nhìn nhau cười, mặc dù chỉ là bánh cánh hoa bình thường nhưng lại là món ăn ngon nhất đối với họ.
“Áo ngươi rách rồi kìa, không phải ta có tặng cho
Diệp Phong kẹp áo lại, quần áo của hắn ta đã bị chém rách, cả bộ quần áo dính đầy máu, chỉ có thể che người tạm thôi.
“Khi nào rời khỏi nơi này thì ta sẽ thay”, bộ quần áo đẹp như thế, sao hắn có thể nỡ mặc được?
“Ừ, đợi sau khi rời khỏi đây, ta sẽ may thêm cho ngươi vài bộ nữa”.
“Cảm ơn phu nhân”.
“Hài tử, ngươi… ngươi có thể cho ta nhìn phía sau vai của ngươi không?”
Hoàng hậu Sở Quốc hỏi, không nhịn được đưa tay qua, Diệp Phong luống cuống lùi lại mấy bước: “Phu nhân, Diệp Phong chỉ là một kẻ tàn tạ, làm phu nhân sợ sẽ không ổn lắm”.
“Ta chỉ nhìn một chút thôi… Bỏ đi, vậy ngươi có thể nói cho ta biết sau vai ngươi có vết bớt nào không?”
Hắn là một tên phục vụ, chắc hẳn phải rất sợ người ta chạm vào mình.
Lần trước đụng phải hắn, hắn cũng phản ứng rất mạnh.
“Phu nhân, ngườ đã hỏi ta mấy lần rồi, ta thực sự không có vết bớt nào ở vai sau cả”.
“Vậy sao…”, hoàng hậu Sở Quốc bán tin bán nghi, miệng ăn bánh cánh hoa thơm ngát nhưng lại không cảm nhận được mùi vị gì.
Cố Thanh Hy không biết xuất hiện từ lúc nào, nói: “Hai người đều bị thương quá nặng, khí hậu nơi đây lại khắc nghiệt, nếu miễn cưỡng ở lại sợ rằng ngay cả mạng nhỏ cũng không giữ được, ta kêu người đưa các người rời khỏi đây trước”.