Chương 682
Dù đang bị thương đầy mình nhưng Lan kỳ chủ vẫn co năm ngón tay lại thành móng vuốt, cơ thể như một cơn gió, muốn bóp cổ Cố Thanh Hy cho đến chết.
Cố Thanh Hy cười tàn nhẫn, hai tay ấn lên đài hoa sen.
Bỗng nhiên, mặt đất nơi Ma tộc đang đứng nứt toạc thành một cái hố to.
Người của Ma tộc trở tay không kịp, họ chậm rãi rơi xuống, phát ra tiếng hét thê thảm.
Vốn dĩ lần này Cố Thanh Hy có thể chôn tất cả người của Ma tộc ở đây.
Nhưng nàng không ngờ Diệp Phong lại quay lại, còn nhanh chóng xông tới muốn giết Lan kỳ chủ giúp nàng.
Vì hắn ta cách Lan kỳ chủ khá gần nên cũng bị rơi xuống hố.
Cố Thanh Hy biến sắc, nhanh chóng giữ chặt lấy tay Diệp Phong, dưới đáy hố có một lực hút rất mạnh không ngừng hút nàng xuống dưới.
“Shh…”
Vào thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, Nạp Lan Lăng Nhược giữ nàng lại, nhưng lực hút dưới đáy hố quá mạnh, hắn ta cũng không giữ được.
“Buông tay, mau buông tay ra”, Cố Thanh Hy hét lên.
Nếu không buông tay thì hắn ta cũng sẽ rơi xuống theo.
Nạp Lan Lăng Nhược không buông tay, cố hết sức kéo Cố Thanh Hy lên lại.
Tiếc là hắn ta không chỉ kéo Cố Thanh Hy lên được, mà chính hắn ta cũng bị hút xuống.
“Á…”
Trong hố vang lên những tiếng hét thảm.
“A Hy…”
Gió quá lớn nên Cố Thanh Hy không mở mắt nổi, nhưng bên cạnh chợt vang lên giọng nói
Nàng cố gắng mở mắt ra thì thấy Dịch Thần Phi vừa tỉnh lại sau bệnh nặng không màng sinh tử… nhảy xuống theo.
Mẹ nó, tên ngốc này…
Hắn ta muốn chết như vậy sao?
…
Dưới đáy hố đen, từng cơn gió lốc thổi qua khiến đầu óc họ quay cuồng, nghiêng trái nghiêng phải, cuối cùng ngã phịch xuống đất.
Cố Thanh Hy suýt chút nữa ngất xỉu, may mà mặt đất mềm, nếu không thì nàng đã ngã chết.
Bỗng nhiên nàng nhận ra có gì đó không ổn, bèn mở mắt ra nhìn thì thấy mình không phải ngã xuống mặt đất mềm mà ngã lên người một thiếu niên tóc trắng áo trắng.
Tim Cố Thanh Hy thắt lại, nàng nhanh chóng đỡ hắn ta dậy: “Thần Phi đại ca, huynh tỉnh lại đi…”
Cố Thanh Hy đột nhiên chạm vào thứ gì đó nhớp nháp, bình tĩnh nhìn lại, không phải máu thì là cái gì?
Khoé miệng Dịch Thần Phi chảy máu, người cũng bị đá nhọn cứa trầy xước nhiều chỗ, bộ quần áo trắng như tuyết bị máu nhuộm đỏ.
Trong lòng đất mờ tối, sắc mặt hắn ta trắng bệch không còn chút máu, nhưng trên khuôn mặt dịu dàng vẫn nở nụ cười mừng rỡ, yếu ớt bảo: “Muội không sao là tốt rồi”.