Chương 690
Nàng đang định tung chiêu cuối cùng, nào ngờ Dịch Thần Phi đột nhiên hộc máu, lảo đảo suýt ngã quỵ xuống đất.
Sắc mặt hắn ta trắng bệch, máu tạt vào bộ quần áo trắng như tuyết của hắn ta, hoá thành những đoá hoa sen tuyết nở rộ, lung lay khiến người ta sợ hãi.
“Thần Phi đại ca”.
Cố Thanh Hy không còn tâm trạng bận tâm đến Lan kỳ chủ, vội đỡ lấy Dịch Thần Phi, không ngừng truyền chân khí của mình cho hắn ta.
Lan kỳ chủ lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Nhân lúc hắn ta bệnh, lấy mạng hắn ta. Lan kỳ chủ biết rõ để diệt trừ hai người họ triệt để thì cần phải thừa lúc này.
Ông ta tụ khí thành lồng, chiếc lồng ánh sáng đỏ rực bao trùm lấy họ.
Tốc độ của chiếc lồng ánh sáng rất nhanh, Cố Thanh Hy biến sắc, vừa truyền nội lực cho Dịch Thần Phi, vừa dùng nội lực ngăn cản chiếc lồng ánh sáng trên đầu mình.
Thực lực chênh lệch quá lớn, Cố Thanh Hy còn phải chia một nửa nội lực để trị thương cho Dịch Thần Phi, chiếc lồng ánh sáng càng lúc càng hạ thấp.
Nó có thể bao trùm họ hoàn toàn bất cứ lúc nào.
Hơi thở của Dịch Thần Phi không ổn định, toàn thân hắn ta không kìm được run rẩy.
Hắn ta phát tác huyết chú, vốn đã không chịu được, chỉ đang đau khổ chống đỡ, bây giờ…
Dịch Thần Phi ngước lên nhìn, chiếc lồng ánh sáng đỏ rực kia là tuyệt chiêu của Lan kỳ chủ, nó được biến ra từ nội lực của ông ta.
Nếu bị nó bao trùm, tất cả mọi thứ trong lồng
Dịch Thần Phi yếu ớt bảo: “A Hy, muội mau… mau đi đi, đừng lo cho ta”.
“Huynh nói đùa gì vậy, sao ta có thể bỏ mặc huynh được? Muốn sống thì cùng sống, muốn chết thì cùng chết, nếu được chết cùng với ca ca của mình, xuống suối vàng cũng sẽ không cô đơn, với lại chưa đến thời khắc cuối cùng, mọi thứ chưa thể kết luận”.
Dịch Thần Phi nôn nóng, muốn đẩy Cố Thanh Hy ra nhưng không còn sức lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc lồng ánh sáng càng lúc càng hạ thấp.
Chỉ có thể nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của Cố Thanh Hy dần trở nên nhăn nhó.
Dịch Thần Phi hạ quyết tâm quyết tử, định phá vỡ võ mạch của mình để đẩy chiếc lồng ánh sáng kia ra xa.
Bỗng nhiên, một thanh kiếm đâm mạnh vào từ phía sau lưng, xuyên qua ngực Lan kỳ chủ, máu chảy dọc theo mũi kiếm nhỏ giọt tí tách xuống mặt đất.
Lan kỳ chủ đau đớn rên rỉ, khiếp sợ nhìn kẻ vừa đâm sau lưng mình.
Dịch Thần Phi và Cố Thanh Hy cũng ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn qua.
Kẻ cầm kiếm đâm không phải ai khác mà chính là Diệp Phong.
Diệp Phong đến đây từ khi nào, hắn ta đã làm thế nào để lặng lẽ tiếp cận Lan kỳ chủ, đâm ông ta một nhát?
Không ngờ họ lại hoàn toàn không phát hiện.
“Ông đi chết đi”.