Lẽ nào mất đi tấm thân trong sạch thì người cũng trở nên ngu đi à?
Tam di nương cười như không cười, giọng điệu đầy chế giễu nói: “A, cũng không biết là ai nói cho Tướng gia, tam tiểu thư bỏ trốn với người hầu đến ngôi miếu đổ nát.
Hay là hại người không được, trái lại hại mình”.
Sắc mặt ngũ di nương lập tức khó coi.
Bà ta muốn cho con gái mình trở thành Trạch Vương phi nên mới ra tay với Cố Thanh Hy, nhưng bà ta lại không ngờ rằng người bị hại sẽ là con gái mình.
Nghĩ đến chuyện con gái mình đã mất đi tấm thân trong sạch, trong lòng ngũ di nương lại hận đến nghiến răng nghiến lợi, trên mặt lại như sắp khóc, trông rất là tội nghiệp.
“Lão gia, nếu thiếp muốn hại tam tiểu thư thì sao có thể ngu đến nỗi trái lại hại con gái mình.
Đây rõ ràng là có người cố ý hãm hại mẹ con thiếp”.
“Chính là con đĩ Cố Thanh Hy kia làm hại, cha, người nhất định phải lấy lại công bằng cho con”.
Ngũ di nương kéo vạt áo của Cố Sơ Lan, dùng ánh mắt ra hiệu cho nàng ta đừng nói lung tung.
Nhưng Cố Sơ Lan đang trong cơn tức sao có thể giữ vững bình tĩnh như ngày thường.
“Cha, người nhất định phải xử lý con điếm kia, nàng trong ngoài có hai gương mặt”.
Đến tận giờ, dưới người của nàng ta còn đau đến chết đi sống lại, mà mọi thứ đều tại Cố Thanh Hy.
“Đủ rồi, Thanh Hy, con nói xem rốt cuộc chuyện này là sao.
Có phải con rót Thiên Nhật Túy cho muội muội mình uống không?”
Cố Thanh Hy cười lạnh.
Mở miệng là con điếm này điếm kia, nếu nàng là con điếm thì ông già Cố kia là gì?
Cha của điếm?
Tuy khinh bỉ, Cố