Chương 707
Hai vị trưởng lão khác cũng thở phào, trái tim căng thẳng lập tức thả lỏng.
Thất trưởng lão cao to lực lưỡng, dáng người cường tráng, giọng ông ta rất lớn, vừa lên tiếng là cả thôn đều có thể nghe thấy.
Ông ta thân thiết nói: “Nha đầu ngươi, suýt chút nữa phá vỡ sức mạnh phong ấn hai lần, suýt thì dọa chết ta, cô nói nếu cô thực sự không muốn phong…”
“Khụ khụ…”
Ngũ trưởng lão ho khan mấy tiếng, ý bảo ông ta im miệng.
Thất trưởng lão còn muốn nói gì đó, nhìn thấy ánh mắt cảnh cảo của Ngũ trưởng lão thì chỉ đành im miệng.
Thất trưởng lão nói giọng dịu dàng, hiền từ hòa thuận: “Tộc trưởng, cơ thể cô yếu, ta đã dặn dò bọn họ đừng đến quấy rầy cô. Cô cứ ở đây nghỉ ngơi vài ngày, không gì quan trọng hơn cơ thể của cô”.
Cố Thanh Hy nói từng chữ: “Rốt cuộc trong người ta phong ấn cái gì?”
Nàng không phải kẻ ngốc.
Rốt cuộc thân phận thật sự của cơ thể này là cái nào.
Ba vị trưởng lão bỗng rơi vào trầm mặc, bọn họ chần chừ tìm cớ rời đi.
Cố Thanh Hy lấy một con dao găm từ trong nhẫn không gian ra, kề lên cổ mình: “Hôm nay, nếu các ông không nói rõ chân tướng sự việc cho ta, ta sẽ chết ngay trước mặt các ông”.
“Đừng đừng đừng… cô mau buông dao găm xuống, nếu cô xảy ra chuyện gì, làm sao bọn ta giải thích với muốn vàn người dân của Ngọc tộc”.
“Vậy thì nói mau, nếu các ông quen biết ta, chắc cũng biết tính tình ta không tốt lắm đâu”.
Cố Thanh Hy ý chí kiên định, không chịu đặt dao găm xuống, chỉ cần nàng hơi dùng sức, chắc
Mấy vị trưởng lão sốt ruột đến mức xoay vòng vòng, muốn đi thông báo cho Đại trưởng lão, Cố Thanh Hy lại không để bọn họ rời đi.
Cuối cùng vẫn là Thất trưởng lão tính tình nóng nảy là người đầu tiên không kiên trì nổi nữa.
“Nếu cô đã muốn biết, vậy ta nói cho cô là được”.
“Lão Thất…”
“Aiya, tính cách của tộc trưởng các ông cũng không phải không biết, nếu tộc trưởng xảy ra chuyện gì, các ông giấu bí mật nhiều hơn nữa cũng có thể làm gì được”.
“A Hy, cô là tộc trưởng trẻ tuổi nhất của Ngọc tộc chúng ta, thực lực đã đạt đến cấp bảy. Cô vì che giấu thân phận để tìm kiếm Long Châu mà tự phong ấn võ công của mình, nương thân nơi phủ Thừa Tướng”.
“Không lâu trước đó, cô vì lấy viên Long Châu thứ tư, không biết là ai đã làm cô bị thương nặng, suýt chút nữa mất mạng, ngay cả ký ức cũng mất đi, cho nên cô mới tạm thời không nhớ được bọn ta”.
Cố Thanh Hy ngăn họ lại: “Đợi đã, các ông nói ta là tộc trưởng của các ông, vậy còn tam tiểu thư vốn dĩ của phủ Thừa Tướng thì sao?”
“Tam tiểu thư cũng là cô, thân phận Ngọc tộc quá mẫn cảm, cho nên lúc cô vừa sinh ra, mẫu thân của cô đã lựa chọn để cô ở lại phủ Thừa Tướng, cũng xem như có một thân phận che tai mắt của người khác”.