Chương 720
“Không…”
Cố Thanh Hy muốn ngăn cản, nhưng khoảng cách quá xa, nàng không thể nào làm gì được, chỉ có thể nhìn tảng đá to kia đập trúng ngực Ngưu thẩm.
Ngưu thẩm lảo đảo mấy cái, sau đó vô lực ngã xuống.
Thím ấy ôm chặt lấy bụng mình, nước mắt đầm đìa nhìn Đại Ngưu, yếu ớt nói: “Ngưu… Ngưu ca…”
Thân thể Đại Ngưu khẽ run rẩy, màu sắc tròng mắt không ngừng thay đổi.
Lúc đỏ, lúc đen.
Nhưng cuối cùng nó vẫn bị màu đỏ thẫm xâm chiếm, trong đôi mắt lạnh lùng không chứa đựng chút tình cảm, ông ấy lại tiếp tục cầm dao đi giết người khác.
“Vụt…”
Rắn còn chưa đến thì Cố Thanh Hy đã nhảy xuống từ trên người nó, chạy nhanh đến bên cạnh Ngưu thẩm, cầm máu cho thím ấy.
“Ngưu thẩm, thẩm cố chịu đựng, ta sẽ lập tức điều trị cho thẩm”.
“Bụng của ta… Tộc trưởng… A Hy… Ta cầu xin cháu cứu con ta với, thằng bé đã hơn chín tháng rồi, đã… đã thành hình rồi, thằng bé không thể xảy ra chuyện gì được”.
Ngưu thẩm hít thở khó khăn, xương cốt bị gãy trên người liên tục phát ra tiếng rắc rắc, khiến thím ấy đau đến mức cắn chặt răng, nhưng ở bụng lại càng đau hơn.
Thím ấy cảm thấy có một dòng nước ấm chảy xuống từ dưới chân.
Ngưu thẩm nắm chặt lấy tay Cố Thanh Hy, tựa như người chết chìm đang nắm lấy cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, giọng nói nghẹn ngào, không ngừng cầu xin.
“A Hy, ta cầu xin cháu cứu con của ta, nhà Ngưu ca con một mấy đời, nếu không thể giữ được đứa bé trong bụng ta, với tính cách của Ngưu ca, chắc chắn chàng ấy sẽ không cưới vợ nữa, như thế sẽ bị tuyệt tự”.
Máu tươi vẫn không ngừng chảy, hơi thở của Ngưu thẩm cũng ngày càng yếu ớt, Cố Thanh Hy là một đại phu, nàng hiểu
Nàng đưa mắt nhìn xung quanh, núi Tuyết Phong đã nhuốm máu, dùng tất cả mọi lời nói trên thế gian cũng không thể miêu tả được tình cảnh thê thảm của nơi này.
Các nam nhân mất đi ý thức, cầm dao mổ, gặp ai là giết chết người đó, cũng không hề quan tâm những nữ nhân kia có phải thê tử, nữ nhi hay mẫu thân của bọn họ hay không.
Các nữ nhân bị gãy xương, đau đến mức không ngừng lăn lộn, khóc lóc thảm thương, còn bị người thân của họ giết chết.
Cho dù có người ngăn cản, nhưng vẫn vô cùng đẫm máu.
Cố Thanh Hy hét to: “Tiểu Cửu Nhi, mau đến đây giúp đỡ”.
Nàng muốn đi giúp, nhưng Ngưu thẩm lại nắm chặt tay áo nàng, nghẹn ngào cầu xin.
Những ký ức vừa quen thuộc vừa xa lạ xuất hiện trong đầu, mỗi một hình ảnh đều không khác gì cảnh tượng trước mắt.
Cố Thanh Hy trợn to mắt, phát ra tiếng hét vừa phẫn nộ vừa đau thương.
Cô đưa tay lau nước mắt, ôm lấy Ngưu thẩm đi vào trong hang núi bên cạnh, vừa lấy dụng cụ đỡ đẻ trong nhẫn không gian ra vừa nói.
“Ngưu thẩm, thẩm bị thương quá nặng, e rằng không còn sức sinh con nữa, ta chỉ có thể giúp thẩm sinh mổ, nhưng ta không có đủ thuốc tê, có thể sẽ hơi đau”.
“Chỉ cần có thể giữ được đứa trẻ, cho dù có đau hơn nữa ta cũng không sợ”.