Chương 753
Cuối cùng cũng lừa được tên ma đầu này ra ngoài.
“Vương gia, ta không thích Thanh Phong và Giáng Tuyết, chàng bảo họ lui xuống đi. Ta ở đây một mình ngắm trăng, đọc sách, không muốn bị hai tên ngốc này làm phiền”.
Vẻ mặt Thanh Phong và Giáng Tuyết khó coi.
Họ ngốc chỗ nào?
Nàng tưởng họ thích hầu hạ nàng à?
Với lại… Dù họ có canh gác ở bên ngoài, không có mệnh lệnh của nàng thì cũng đâu có vào làm phiền nàng?
Dạ Mặc Uyên suy tư nhìn thoáng qua Cố Thanh Hy, ra lệnh cho Thanh Phong và Giáng Tuyết rời đi.
“Ngoan ngoãn đợi ta, ta sẽ quay lại nhanh thôi”.
“Đi nhanh đi, đi nhanh đi”, quay lại càng lâu càng tốt.
Sau khi xác định Dạ Mặc Uyên đã đi, Cố Thanh Hy thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu lục lọi sách cổ da dê trong thư phòng.
Trong phòng bếp.
Dạ Mặc Uyên đặt hai tay sau lưng, im lặng nghe Thanh Phong bẩm báo.
“Chủ tử, sau khi ngài đi, vương phi nương nương bắt đầu lục lọi thư phòng, hình như đang tìm kiếm thứ gì đó. Trước đó vương phi còn đến Tàng Bảo Các một chuyến, lục tung Tàng Bảo Các, nhưng người ấy ra ngoài với hai tay không, chắc là chưa tìm được thứ người ấy cần”.
“Tạm thời thuộc hạ chưa điều tra ra vương phi nương nương cần tìm
“Chủ tử, có cần gọi vương phi đến để thẩm vấn không ạ?”
Giáng Tuyết liếc nhìn Thanh Phong.
Đã đến lúc nào rồi mà tên Thanh Phong ngốc nghếch này vẫn chưa nhìn ra sự thật?
Vương gia quan tâm vương phi hơn ai hết, sao có thể thẩm vấn vương phi trước mặt mọi người, làm vương phi mất thể diện trong phủ chứ?
Thảo nào vương phi luôn bảo Thanh Phong ngốc.
Dạ Mặc Uyên thản nhiên đáp: “Không cần biết nàng ấy đi đâu, muốn tìm cái gì, các ngươi đều phải đi theo nàng ấy, cẩn thận theo dõi động tĩnh của nàng ấy, đừng để nàng ấy phát hiện”.
“Vâng”.
Thấy Dạ Mặc Uyên bước tới bên hồ cá, Thanh Phong do dự hỏi: “Chủ tử, ngài định làm cá thật ạ?”
“Ngươi có ý kiến?”
“Thuộc hạ không dám, chuyện nhỏ này cứ để thuộc hạ làm là được rồi”.
Thanh Phong vén tay áo lên định đi bắt cá, nhưng lại thấy Dạ Mặc Uyên trừng mắt nhìn hắn ta.
“Nàng ấy là vương phi của ngươi hay vương phi của bản vương?”
Thanh Phong lảo đảo, sợ hãi đáp: “Thuộc hạ không dám, thuộc hạ đáng chết”.