Chương 815
Sau khi Cố Thanh Hy và Dạ Mặc Uyên tách ra, Cố Thanh Hy chọc vào ngực Thanh Phong: “Này, dạo này vương gia nhà ngươi đang làm gì thế, tại sao ta lại cảm thấy hắn bận rộn suốt ngày, có phải là đang mưu mô chuyện gì không?”
“Thuộc hạ chỉ là một hạ nhân nên không rõ chuyện của chủ tử ạ”.
Hắn ta chỉ biết mình rất không muốn hầu hạ vương phi.
Thế mà lần nào cũng bắt hắn ta bảo vệ vương phi nương nương.
“Yến hội ở đâu, dẫn ta đi”.
“Vâng”.
Thanh Phong dẫn nàng đi trong hoàng cung.
Cố Thanh Hy yêu cầu hắn ta đi trước để giới thiệu phong cảnh và sở thích của các vị chủ tử trong hoàng cung.
Thanh Phong làm theo yêu cầu của nàng, bèn vừa đi vừa nói, một lát sau nhìn lại thì Cố Thanh Hy đã biến mất từ lúc nào không hay.
Thanh Phong tức muốn chết.
Lại bị vương phi bỏ nữa rồi.
Lần nào vương phi nương nương cũng trêu hắn ta.
Nếu nàng xảy ra chuyện gì trong cung thì hắn ta phải ăn nói với chủ tử thế nào đây?
Nghĩ tới đây, Thanh Phong lập tức sai người đi tìm vương phi.
Trong Ngự Hoa Viên.
Cố Thanh Hy vừa đi vừa quan sát cảnh vật xung quanh.
Không tìm được mắt của la bàn, nàng không cam lòng.
Bỗng nhiên có tiếng quát tháo vang lên ở phía trước.
“Cái gì, lại thua? Sao có
“Hoàng thượng bớt giận, quả thật là do tướng lĩnh Hoa Quốc quá giỏi, bên chúng ta không có tướng lĩnh nên…”
“Hoàng thượng, hay là chúng ta mời chiến thần về đi ạ, chỉ cần hắn hoặc thuộc hạ của hắn đi đánh, Dạ Quốc chúng ta nhất định sẽ thắng”.
“Thắng cái gì? Dù có thắng thì ngôi vua của trẫm cũng khó giữ được. Ngươi không nhìn xem dã tâm của chiến thần kìa”.
Cố Thanh Hy đứng sau hòn non bộ, thò đầu ra nhìn thì thấy người quát tháo không phải ai khác mà chính là hoàng đế Dạ Quốc.
Dạ Hoàng chỉ mới mười mấy tuổi, nhìn còn rất non nớt.
Trước mặt hắn có bảy, tám vị đại thần đang quỳ, họ run rẩy quỳ cúi đầu sát đất, không dám nhìn Dạ Hoàng, tràn đầy lo sợ.
Trong đó có phụ thân của nàng, Cố Thừa Tướng.
Một vị đại thần trong số đó lên tiếng: “Hoàng thượng, không phải Dạ Quốc chúng ta không có tướng lĩnh, mà là do chiến thần đã ra lệnh cho tất cả tướng lĩnh của Dạ Quốc chúng ta không được lên chiến trường, nếu không chiến thần sẽ không để họ yên”.