Cố Thanh Hy xé toạc một mảng váy của mình ra, tùy tiện ném lên không trung.
Làm như vậy quá đỗi đoạn tuyệt, mọi người đều không thể ngờ được.
Cố Thanh Hy điên rồi ư?
Nàng có biết rằng ở thời đại phụ nữ có vị trí rất thấp này, một người con gái nếu như không có phủ Thừa Tướng chống lưng thì sẽ vô cùng khó khăn không.
“Tiểu thư, có phải người bị ma nhập không, chúng ta không thể rời khỏi phủ Thừa Tướng được”, Thu Nhi lo lắng.
“Cố Thanh Hy, ngươi có biết ngươi đang nói gì không?”
“Biết, hai chúng ta không còn quan hệ cha con nữa.
Ông không phải luôn cho rằng ta là cái gai trong mắt ông hay là nỗi nhục nhã của ông sao? Giờ thì xong rồi, sau này ta không còn liên quan gì đến ông nữa”.
Ngũ di nương chỉ sợ không lấy lại được 20 vạn lượng bạc, vội vàng nhỏ giọng nói: “Lão gia, thiếp thấy Tam tiểu thư không muốn trả 20 vạn lượng bạc của Lan Nhi lại, cũng không muốn giao ra số bạc đã thắng của đám công chúa nên mới cố ý cắt đứt quan hệ cha con với lão gia đó”.
Cố Sơ Lan cũng hùa vào: “Cha, Tam tỷ tỷ có phải là cho rằng chúng ta đang cướp bạc của cô ta không? 20 vạn lượng bạc mà ngoại công cho Lan Nhi, Lan Nhi chưa từng giữ làm của riêng, Lan Nhi vốn muốn đóng góp vào tài sản gia tộc nhưng Tam tỷ tỷ… cô ta… cô ta lại dùng kế cướp mất số bạc đó trước rồi”.
Cố thừa tướng dường như đã hiểu ra.
Ông ta còn đang đoán vì sao Cố Thanh Hy lại đột nhiên thay đổi tính tình như vậy, hóa ra là dựa vào hơn 100 vạn lượng bạc đó.
Cũng phải, hơn 100 vạn lượng bạc đủ để cho nàng sống vô lo vô nghĩ mấy đời rồi.
“Ngươi muốn cắt đứt quan hệ với ta cũng được, nhưng ta có hai điều kiện.
Thứ nhất, giao chỗ bạc mà ngươi thắng công chúa và Lan Nhi ra, thứ hai là ngồi kiệu hoa từ Cố gia tới Dạ Vương phủ”.
Cố