Chương 864
“Nghe nói chỉ châu báu đồ cổ đã có một trăm lẻ tám tương, còn có rất nhiều loại tơ lụa, mã não phỉ thuý, người khiêng sính lễ cũng chiếm tận mấy con phố”.
Cố Thanh Hy hơi sửng sốt.
Hoành tráng thế à?
Dù Hoàng đế cưới Hoàng hậu cũng không hoành tráng đến mức đó đâu?
Chẳng lẽ là thân vương nào đó?
Trong tất cả thân vương, chỉ có Dạ Mặc Uyên là có thực lực nhất, ngoài hắn thì không còn ai dám vượt quy định tổ chức hôn sự lớn nữa, dù sao cũng đang ở dưới chân thiên tử mà.
Hay là…
Dạ Mặc Uyên muốn cưới thiên kim thế gia nào đó?
Không, việc này càng không có khả năng.
“Sao ta cảm thấy nhạc mừng càng ngày càng gần vậy?”
“Thu Nhi cũng thấy khó hiểu, hình như ở ngay bên ngoài sơn trang Thu Phong, chẳng lẽ người đó muốn đến sơn trang Thu Phong cầu hôn?”
Không chỉ có Thu Nhi mà tất cả mọi người đều thấy nghi ngờ.
“Hình như biệt viện Thu Phong cũng không có thiên kim nào chưa lấy chồng cả, có khung cảnh hoành tráng như thế, cũng không thể là cầu hôn một nha hoàn được”.
Tiếng kèn trống quá lớn, họ không muốn chú ý cũng không được.
Cố Thanh Hy cau mày nói: “Đi, đi xem thử”.
“Tiểu thư, như thế hình như không ổn lắm, dù gì người cũng là Dạ Vương phi”.
“Ngươi không biết gì cả. Vì ta là Dạ Vương phi, cũng là nữ chủ nhân của biệt viện Thu Phong, cho nên mới càng phải đi xem thử, có lẽ người
“Tiểu thư, người đừng nói đùa, nói đùa như thế không buồn cười chút nào”.
Cố Thanh Hy chỉ mũi nàng ta.
“Xem ngươi sợ hãi kia, ta đã thành hôn rồi, trong thiên hạ không ai không biết ta là nữ nhân của Dạ Mặc Uyên, còn ai dám cầu hôn ta chứ”.
“Cũng đúng, Vương gia của chúng ta là người hoàn mỹ nhất thiên hạ, không chỉ đẹp trai mà còn có quyền có tiền có thế, còn đối xử tốt với tiểu thư, nam nhân khác sao có thể sánh bằng Vương gia được. Trong thiên hạ này, nếu có người dám cầu hôn tiểu thư, Thu Nhi sẽ chặt đầu mình xuống cho hắn làm cầu đá luôn”.
Hai người vừa cười vừa nói đi tới cổng biệt viện Thu Phong.
Họ nhìn ra bên ngoài, bên ngoài người đông nghìn nghịt, tất cả đều là người cầu hôn, hoàn toàn không thể nhìn ra đã xếp hàng dài mấy con phố.
Chỉ có thể nhìn ra một điều là có rất nhiều sính lễ, nhiều đến mức Cố Thanh Hy đếm không hết.
Dân chúng hai bên đường xôn xao hâm mộ, tất cả nữ tử đều mong muốn đối tượng cầu hôn là chính họ.
Cố Thanh Hy hỏi: “Mấy người các ngươi chặn cổng nhà ta có phải hơi thất đức không, mau, muốn đi đâu cầu hôn thì đi nhanh lên”.
“Chúng ta là đến đây cầu hôn”.
“Ồ… Cầu hôn ai?”