Chương 872
Không đợi họ kịp phản ứng, Cố Thanh Hy đã gào khóc thê thảm: “Con của ta, con của ta bị sao vậy, các ngươi cứu con ta nhanh lên, đây là đứa con duy nhất của ta và vương gia đấy!”
Ông lão sáu mươi nổi giận, không thể tiếp tục giữ bình tĩnh, bước ra khỏi Khôn vị đang canh giữ, đích thân đỡ Cố Thanh Hy dậy: “Thái y đâu, sao vẫn chưa tới, đi mời tất cả đại phu trong sơn trang lại đây!”
Cố Thanh Hy khẽ nhếch môi, nhân lúc ông ta không chú ý bèn nhanh tay điểm huyệt ông ta, sau đó chạy vút đi như một làn khói, cuối cùng phá giải trận pháp, chạy về phía cấm địa.
Động tác của nàng vừa nhanh vừa chính xác, đợi đến khi mọi người hoàn hồn lại thì nàng đã biến mất không còn bóng dáng.
“Máu giả… Không xong, bị lừa rồi, vương phi đã lừa chúng ta. Mau đuổi theo, không thể để vương phi tiến vào cấm địa”.
Sơn trang Thu Phong bóng người lấp loé, tất cả mọi người cùng nhau đuổi theo Cố Thanh Hy.
Cố Thanh Hy chạy như điên, cuối cùng cũng bước vào cổng cấm địa.
Nhìn hai chữ “cấm địa” trên phiến đá trước mặt, nàng thở phào nhẹ nhõm, đang định xông vào thì đột nhiên vô tình khởi động trận pháp.
Một sát trận tuyệt thế khởi động.
Cả hai bên đều có dây độc.
Những sợi dây này giăng chằng chịt, trong suốt khó phân biệt, mắt thường hầu như không thể nhìn ra được.
Nhưng chỉ một sợi dây nhỏ này thôi cũng sắc bén hơn gấp mấy trăm lần so với bất kỳ thanh kiếm nổi tiếng nào.
Ngay cả tảng đá lớn va phải sợi dây này cũng sẽ bị cắt thành hai nửa.
Hơn nữa chúng còn có kịch độc,
Cố Thanh Hy khẽ run, cơ thể né trái né phải, không ngừng né tránh những sợi dây mềm.
Nhưng những sợi dây đó thay đổi quá nhanh, tấn công không theo quy luật, dù nàng có khinh công cao đến đâu cũng không thể dễ dàng tránh được, đã mấy lần suýt bị dây mềm làm bị thương.
Ám vệ ở xa chạy tới kinh hãi, giọng nói vô cùng sốt ruột.
“Trận Nhu Tràng, trời ạ, Vương phi lại làm trận Nhu Tràng khởi động, đây là sát trận tuyệt thế thời thượng cổ để lại. Mau, mau chóng đóng trận pháp lại, đừng làm Dạ Vương phi bị thương”.
“Hoa lão gia tử, trận pháp không đóng lại được, trận Nhu Tràng một khi khởi động thì không thể đóng lại, trừ khi để một ngày một đêm nó tự động đóng lại”.
Cái gì…
Một ngày một đêm?
Tốc độ của trận pháp này nhanh như vậy, lại bá đạo như vậy.
Làm sao Vương phi có thể chống đỡ được một ngày một đêm?
Đừng nói là một ngày một đêm, dù là một canh giờ cũng không chống đỡ nổi.
Cố Thanh Hy đầm đìa mồ hôi, trong lòng nàng sốt ruột nhưng động tác lại không dám dừng lại.
Cố Thanh Hy đã muốn chửi thề.
Dạ Mặc Uyên bày sát trận tuyệt thế bá đạo như vậy ở trong biệt viện là muốn giết ai chứ?
Nàng tự nhận mình tinh thông trận pháp, nhưng sát trận này muốn phá giải còn khó hơn lên trời, bởi vì thực lực hiện nay của nàng vẫn không đủ.