Chương 878
“Báo ân?”, Cố Thanh Hy hỏi.
Hoa lão gia tử hình như không muốn nói nhiều, chỉ chuyển đề tài: “Cháu đang mang thai, ở đây gió lớn, ta dẫn cháu về phòng nghỉ ngơi trước”.
Nói xong, trận Nhu Tràng vốn đã biến mất, không biết vì sao lại khởi động lần nữa.
Hơn nữa, lần khởi động này còn mạnh hơn lúc trước mười mấy lần.
Hai ông lão đang nói cười với Hoa lão gia tử không kịp đề phòng, lập tức bị xoắn nát vụn.
“Lão lục, lão bát…”
Mọi người vừa giận vừa đau lòng, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ bị xoắn nát vụn.
Ngay khi trận Nhu Tràng khởi động, Cố Thanh Hy lập tức nhận thấy không ổn, nàng đẩy Hoa lão gia tử ra khỏi trận, đồng thời la lên: “Trận Nhu Tràng đã thay đổi, dù có lấy nhu chế cương cũng không có tác dụng, mọi người cẩn thận!”
Nàng vừa nói vừa nhanh chóng di chuyển, né tránh các đợt công kích liên hoàn.
Trong trận pháp còn vài tên thị vệ, tốc độ của họ hơi chậm nên cũng bị xoắn thành thịt vụn.
Nói Hoa lão gia tử không cảm động là giả.
Vào thời khắc nguy hiểm, suy nghĩ đầu tiên của cháu gái ông không phải là bỏ chạy mà là cứu ông ra ngoài.
Nàng coi ông còn quan trọng hơn cả tính mạng của mình.
Trận pháp liên tục thay đổi.
Đừng nói là Cố Thanh Hy, ngay cả những ông lão khác cũng không chịu nổi, một ông lão trong số đó vừa mới sơ suất một chút đã bị dây mềm trong suốt làm bị thương, một cánh tay lập tức tách rời khỏi cơ thể, máu bắn tung toé.
Hoa
“Phụt…”
Hoa lão gia tử cũng là cao thủ nổi tiếng trong thiên hạ nhưng vẫn bị lực bắn ngược của trận pháp làm hộc máu, lục phủ ngũ tạng cũng bị lệch.
Các cao thủ sơn trang Thu Phong khác xông vào thì bị nổ tung ngay tại chỗ.
Hoa lão gia tử chỉ có thể trơ mắt nhìn Cố Thanh Hy và những người khác chật vật né tránh trong trận pháp.
“Vương gia đâu rồi, tại sao vương gia vẫn chưa tới?” Hoa lão gia tử gần như hét lên.
Ông ấy thực sự không dám tưởng tượng nếu trì hoãn thêm nữa, những người trong trận pháp có thể bị xoắn thành thịt vụn hết hay không.
“Vương gia và ma chủ đang đánh nhau rất kịch liệt, với lại càng đánh càng đi xa, thuộc hạ võ công thấp, hoàn toàn không thể đến gần họ”.
“Vậy thì lớn tiếng gọi vương gia mau trở về!”
“Thuộc hạ đã gọi rồi ạ, nhưng tiếng động họ đánh nhau quá lớn, giọng… giọng thuộc hạ không truyền đến tai vương gia được”.
“Thập nhị ti Hoả Long, các ngươi đích thân đi mời vương gia đến, phải thật nhanh”.
“Vâng”, mười hai bóng người bay vụt đi, nhanh đến mức mọi người hoàn toàn không nhìn thấy rõ.
“Phụt…”