Cố Thừa Tướng lau mồ hôi, do dự không biết nên giải thích thế nào.
Lại không ngờ rằng, Dạ Mặc Uyên đã đổi sang chủ đề khác.
“Nếu tam tiểu thư đã đoạn tuyệt quan hệ phụ tử với ngươi, thế thì nàng không tiện ở lại phủ Thừa Tướng nữa, chi bằng sang Vương phủ của bổn vương ở đi, dù sao… Sớm muộn gì nàng cũng phải vào đó thôi”.
Cố Thanh Hy cười ngượng ngùng: “Vương gia, làm thế không hay lắm, dân nữ không xứng với Vương gia…”
“Soạt soạt soạt…”
Hơn mười thị vệ rút đao ra, vây Cố Thanh Hy vào giữa, khí thế lạnh lẽo thấu xương đó, cảm giác như Cố Thanh Hy mà dám từ chối thì lưỡi đao sẽ lập tức đâm vào người nàng.
Hắn nào có mời mọc gì, rõ ràng là ép buộc.
Người phủ Thừa Tướng hoảng loạn, chẳng dám hé miệng lấy một câu nào.
Thu Nhi vội vàng kéo tay áo Cố Thanh Hy, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Nếu Vương gia đã thành tâm mời, dân nữ mà từ chối sẽ là bất kính”.
Dứt lời, bọn thị vệ đều thu đao, một lần nữa cung kính lùi về hàng đứng ngay ngắn, như thể tất cả những gì diễn ra lúc nãy chưa từng xuất hiện.
“Mời”.
Cố Thanh Hy nhếch môi tạo thành một độ cong mỉa mai ở nơi người khác không thể nhìn thấy, theo Dạ Mặc Uyên cùng rời khỏi phủ Thừa Tướng.
Sau khi đám người đó chậm rãi rời đi, người trong phủ Thừa Tướng vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
Ông ta muốn đứng dậy, nhưng hai chân cứ như nhũn ra, làm cách nào cũng không đứng dậy nổi, chỉ có thể ngồi xổm xuống ngay đó.
“Lão gia, nghe nói