Chương 917
Cố Thanh Hy đi đầu, ma chủ theo phía sau, từ góc độ của người Ma tộc, cảnh này trông như Cố Thanh Hy mới là ma chủ.
Còn ma chủ của họ chỉ là một hộ vệ.
Vì dù Cố Thanh Hy đi khập khiễng nhưng khí phách và sự tôn quý vốn có của nàng cũng không hề biến mất bởi bị thương.
Trong lòng người Ma tộc đều thấy cực kỳ không vui.
Trong trận đại chiến này, Ma tộc thắng chắc rồi, vậy tại sao họ còn phải đến doanh địa của Sở Quốc?
Hơn nữa còn là ma chủ đích thân tới đó nữa.
Lỡ đâu ma chủ xảy ra chuyện, thế họ phải làm sao?
Trong doanh trại Sở Quốc, không biết có phải là do Đế Hậu của Sở Quốc đã dặn dò trước hay không mà mấy người Cố Thanh Hy tiến vào rất thuận lợi, chẳng hề bị ngăn cản. Dù vậy, các tướng sĩ Sở Quốc vẫn nhìn họ bằng ánh mắt không mấy thiện chí.
Mấy tướng sĩ nhìn chăm chú vào Tư Mạc Phi vì đôi mắt của hắn ta rất lạ, hai con ngươi lại là hai màu khác nhau.
Không phải chỉ ma chủ Ma tộc mới có hai mắt khác màu nhau à? Tại sao tên này cũng có, hơn nữa khí chất cũng cao quý thế.
Tướng sĩ Sở Quốc đều đang suy đoán thân phận của Tư Mạc Phi nhưng không một ai đoán ra được hắn ta là ma chủ.
Mọi người đều cho rằng tên này chỉ là
Trong doanh trại.
Hoàng đế Sở Quốc đoan chính ngự ở vị trí chính giữa, Hoàng hậu Sở Quốc ngồi ở vị trí bên cạnh, hai bên đều có không ít đại tướng.
Sau khi Cố Thanh Hy vào doanh trướng, mấy chục đôi mắt chăm chăm về phía nàng, biểu cảm tất cả như muốn ăn tươi nuốt sống họ.
Ngay cả Hoàng hậu Sở Quốc là người dịu dàng nhất cũng trở nên lạnh lùng.
Hoàng đế Sở Quốc vẫn còn khá khỏe mạnh, cả người toát ra uy nghiêm của bậc vương giả, giữa hai hàng mày có chút tương tự Diệp Phong, chắc hẳn là vì ngồi ở vị trí cao đã lâu nên trông có vẻ nghiêm khắc hơn một chút.
Sắc mặt Hoàng hậu Sở Quốc tái nhợt, hình như sức khỏe không tốt, nhưng bà ấy vẫn gắng gượng ngồi đó.
“Cố Thanh Hy bái kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu Sở Quốc!”
Cố Thanh Hy hành lễ chào hỏi.
Tư Mạc Phi vuốt mái tóc đen của mình, động tác lười nhác, chẳng hề coi đối phương ra gì.
Cố Thanh Hy liếc mắt ra hiệu cho hắn ta, ý bảo đừng ngông nghênh như thế nữa.
Ma chủ bĩu môi đầy uất ức.
Hắn ta nào có ngông nghênh.
Hắn ta đã ngoan ngoãn nghe lời nàng, đứng ở một bên, không nói gì cả mà.