“Ngươi biết cái gì, hôm nay là trận quyết đấu của đại hội đấu văn, chúng ta phải chuẩn bị trước”.
Thu Nhi còn muốn nói thêm điều gì đó nhưng đã bị lôi đi.
Thanh Phong, Hàng Tuyết trợn trừng hai mắt.
Nữ nhân này thật to gan, lại dám ngó lơ cả Vương gia.
Thanh Phong bẩm báo: “Chủ tử, thuộc hạ đi giữ bọn họ lại”.
Hàng Tuyết kéo hắn ta lại, trợn trắng mắt liếc hắn ta như nhìn kẻ ngu ngốc.
Nếu chủ tử muốn nàng chết, nàng có thể ra khỏi cánh cửa đó chắc.
Thanh Phong đầy khó hiểu.
Nữ tử này kiêu ngạo như vậy, chủ tử lại còn mặc cho nàng dính vào, thế không giống tính chủ tử lắm.
Dạ Mặc Uyên thưởng thức chén trà bạch ngọc trong tay.
Nhìn theo hướng Cố Thanh Hy rời đi, đôi mắt phượng híp lại, không ai nhận ra hắn đang nghĩ gì.
Trước cửa học viện Hoàng Gia.
Cố Thanh Hy ngáp một cái.
Lại là một đêm không ngủ.
Nàng đã sắp biến thành con cú vọ mất rồi.
“Tiểu thư, sao người lại dám vô lý với Vương gia như thế, nếu Vương gia nổi giận thì phải làm sao bây giờ?”
“Yên tâm đi, hắn sẽ không giết ta, ít nhất là bây giờ sẽ không giết ta”.
Nam nhân kia có khát vọng sống rất lớn, trải qua hai lần cứu chữa, có lẽ Dạ Mặc Uyên cũng biết nàng đủ sức chữa khỏi bệnh của hắn, sao có thể giết nàng dễ dàng thế được.
“Tiểu thư, trước kia người từng quen Vương gia ư? Vì sao nô tỳ lại có cảm giác hai người từng quen biết nhau vậy”.
Hơn nữa… Nàng ta còn cảm thấy hình như tiểu thư với Vương gia có thù.
“Ta đi học, ngươi tự tìm một chỗ nào đó ngủ một