Chương 946
“Cha nuôi, Lăng Nhược vẫn không hiểu tại sao Đan Hồi cốc chúng ta cứ luôn muốn tìm Long Châu, Long Châu trong truyền thuyết thật sự thần kỳ như lời đồn sao?”
“Cho dù Long Châu là gì thì đều không quan trọng, thứ quan trọng là các thế hệ Đan Hồi cốc có trách nhiệm tìm Long Châu, bảo vệ chìa khóa hình ngôi sao”.
Cốc chủ Nạp Lan khẽ ngừng một chốc lại nói: “Viên Long Châu bị Dạ Vương phi cướp mất lần trước đã có tung tích chưa?”
“Lăng Nhược đã điều tra, nghe nói nó đã bị Ngọc tộc cướp đi mất, viên Long Châu đó không còn nằm ở chỗ tam tiểu thư Cố gia mà đang ở trong tay Ngọc tộc. Nhưng dù Lăng Nhược tìm kiếm thế nào thì vẫn không tìm được lối vào của Ngọc tộc”.
“Nếu lối vào Ngọc tộc dễ tìm như thế thì đó đã chẳng phải là Ngọc tộc rồi”.
“Tại sao người Ngọc tộc lại dùng đủ mọi cách để tìm Long Châu, theo những gì điều tra được, Ngọc tộc đã có được mấy viên Long Châu rồi”.
“Con đừng quan tâm đến những việc này, chỉ cần biết, nếu Long Châu rơi vào tay Ngọc tộc, chúng ta không cần phải giành lại nữa. Hiện tại, bảo vệ cho tốt chìa khóa hình ngôi sao, cố gắng tổ chức đại hội thưởng đan mới là chuyện cần lưu ý”.
“Vâng”.
Hai cha con cốc chủ và Lăng Nhược lại thảo luận thêm vài chuyện khác nữa rồi mới đi ra khỏi thư phòng.
Cố Thanh Hy chậm rãi đứng lên.
Chỉ cần giành được vị trí thứ nhất trong đại hội thưởng thức đan dược là có thể đi vào cấm địa à?
Vậy nếu giành được vị trí thứ nhất, nàng cũng có cơ hội đi vào cấm địa?
Lại có thêm một tốp đệ tử tuần tra đi ngang qua.
Thính giác Cố Thanh Hy khá nhạy bén, nàng nghe được toàn
“Lại không thấy thịt trong nhà bếp nữa rồi, đó là thực phẩm dùng để tiếp đãi các môn phái lớn, không biết tên thất đức nào cứ lấy trộm thịt trong nhà bếp hoài!”
“Chứ gì nữa, hơn năm trăm cân thịt lợn, thịt bò, thịt dê, thịt cừu đều mất sạch, nếu không tìm được, chúng ta phải giải thích với bên trên thế nào đây”.
“Các nhân vật uy tín sắp tới Đan Hồi cốc chúng ta rồi, giờ mà thịt cũng không có để đãi khách thì trời ơi, mặt mũi Đan Hồi cốc còn đâu!”
“Còn nghĩ đến mặt mũi thể diện được à, nếu không nhanh chóng tìm ra thịt thì mạng nhỏ của chúng ta cũng xong đời luôn đấy”.
“Đan Hồi cốc canh giữ nghiêm ngặt, người bình thường không thể đi vào nhà bếp, nhà bếp cũng không có dấu vết bị động vào, các ngươi nói xem, rốt cuộc tên trộm đã lỏm mất thịt như thế nào? Cũng không thể nào ăn hết vào bụng được”.
“Nghĩ đi đâu thế, ai mà có bản lĩnh lớn vậy. Hơn năm trăm cân thịt đó, ăn sao cho bằng hết hả? Tính no chết hay gì!”
Người nói đi ngày càng xa.
Cố Thanh Hy càng thêm hoài nghi.
Tên trộm thịt chẳng lẽ là Tiểu Cửu Nhi?
Tên đó chỉ ăn thịt, không ăn rau, hơn nữa sức ăn của nó cũng lớn lắm, từ sau khi vào được Đan Hồi cốc, con rắn này đã biến mất tăm, đây chắc chắn là chuyện “tốt” do Tiểu Cửu Nhi làm rồi.
Thấy bên ngoài không còn ai, Cố Thanh Hy rón rén ra khỏi đó.