Cách đó không xa, Đương Đương công chúa đen mặt, lửa giận ngập trời sải bước đi tới.
Phía sau là Cố Sơ Lan với gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch, đầy kích động và lo lắng, cùng với Cố Sơ Vân sắc mặt âm u.
Cố Sơ Lan vội vàng giải thích: “Công chúa, người phải tin ta, ta thật sự không làm những chuyện đó, đều là do người ta nghe nhầm rồi đồn bậy, chắc chắn có người cố tình hãm hại ta”.
“Học viện Hoàng Gia nhiều người như thế, tại sao lại không nói người khác, mà hết lần này tới lần khác vẫn nói ngươi, ta chẳng cần biết người có bị vu oan hay không, nói chung sau này ngươi cứ cách bản công chúa xa một chút, nếu còn dám đến gần bản công chúa thì đừng trách ta không khách sáo”.
“Công chúa…”
“Bộp…”
Đương Đương công chúa vung tay, trực tiếp cho nàng ta một cái tát, tức giận nói: “Cút, đứng cùng với ngươi, bản công chúa ngại bẩn”.
Cố Sơ Lan che nửa mặt nóng rát, hốc mắt đỏ lên, uất ức nhìn về phía Cố Sơ Vân.
Cố Sơ Vân nghiêm mặt, giọng không còn dịu dàng như xưa nữa: “Muội muội có làm hay không thì bản thân tự biết, hỏi ta, làm sao ta biết được”.
Một Cố Thanh Hy khiến nàng ta mất hết mặt mũi.
Nay lại thêm một Cố Sơ Lan, bảo người khắp thiên hạ phải nhìn phủ Thừa Tướng thế nào, nhìn nàng ta thế nào.
Vì Cố Sơ Lan, mới sáng tinh mơ nàng ta đã bị bao nhiêu người khinh thường, nay lại bị người nhục nhã thêm như thế.
Cố Sơ Lan nghe thấy những lời bàn tán hèn mọn của người trong học viện Hoàng Gia thì hận không thể tìm cái lỗ chui vào.
“Ta không có, ta thật sự không