Cố Thanh Hy cười mỉa mai, gọi đám Tiêu Vũ Hiên: “Nghệt mặt ra đó làm gì, làm việc đi”.
“Làm việc?”
Bọn Tiêu Vũ Hiên ngơ ngác.
Làm cái gì cơ?
“Đi cược vài ván thôi”.
Mắt bọn Tiêu Vũ Hiên sáng rỡ lên: “Chúng ta đặt ai thắng”.
“Tất nhiên là… Đặt ta”.
“Rầm…”
Tiêu Vũ Hiên lảo đảo, Liễu Nguyệt và Vu Huy trực tiếp ngã ngửa.
Mọi người nhìn Cố Thanh Hy như kẻ ngốc, cả Liễu Nguyệt cũng ném cho nàng một ánh mắt ngu ngốc.
“Lão đại, đặt ngươi thua hả?”
“Bộp…”
Cố Thanh Hy lập tức thưởng cho hắn một cái bộp đầu: “Nói cái gì thế, tất nhiên là cược ta thắng”.
“Cược ngươi thắng?”
Tim bọn Tiêu Vũ Hiên lập tức lạnh giá, bọn họ còn đang muốn dựa vào nàng để kiếm thêm một mẻ tiền nữa.
Hôm qua thắng được nhiều như thế, xem ra thật sự là may mắn.
“Nha đầu đáng ghét này, cô có biết thắng ở trận quyết đấu này khó lắm không hả? Đối thủ của cô không chỉ là vô số tài nữ, tài tử của Dạ Quốc, mà còn có kì thánh, thi tiên cũng như cao thủ các nước khác, đừng có nói là ngươi chưa tỉnh ngủ nha”.
“Tiểu Hiên Hiên, ngươi không tự tin vào ta ư?”
Hỏi thế cũng hỏi.
Có thể có tự tin được sao?
Cược cô ấy thắng còn không bằng cược mình thắng.
“Ta cảm thấy…hôm nay ta có thể giành hạng nhất, trở thành thiên hạ đệ nhất tài nữ”.
“Nằm mơ ban ngày”, Cố Sơ Lan cười chế nhạo.
Cố Thanh Hy nhếch môi cười để lộ hai lúm đồng tiền nhỏ.
“Ngũ muội muội, muội không