Chương 976
Trên trán Cố Thanh Hy như hiện ra ba vạch đen.
Hai người này tuổi Tuất hả?
Mỗi lần gặp mặt là xông vào cắn xé nhau.
Chó còn không đánh nhau dai dẳng như họ.
Thấy thời gian không còn nhiều nữa, cộng thêm việc võ công của Dạ Mặc Uyên và ma chủ người tám lạng kẻ nửa cân chẳng ai làm gì được ai, Cố Thanh Hy chẳng buồn ngó ngàng tới họ, vội vàng chạy tới giữa sàn diễn võ, tìm một cái vạc còn trống, bỏ tất cả dược liệu trong chiếc nhẫn không gian vào rồi khuấy hết lên, cẩn thận nghiền dược liệu.
“Đùng đùng đùng…”
Gạch ngói ở Đan Hồi cốc bay khắp nơi, nện xuống mặt đất hết lần này đến lần khác, tạo nên một hố sâu khổng lồ trên nền đất.
Hoa trưởng lão cuống cuồng nói: “Cốc chủ, hay là bảo họ dừng lại đi, cứ đánh như thế này e là…”
Cốc chủ Nạp Lan day day huyệt thái dương đau nhức của mình.
Ông ta cũng muốn bảo họ dừng lại lắm chứ.
Quan trọng là, họ có chịu nghe lời ông ta đâu?
Thậm chí họ không chừa lại chút thể diện cho ông ta luôn ấy chứ?
Điều may mắn duy nhất là Dạ Mặc Uyên và ma chủ còn biết chừng mực, họ đánh nhau ở góc Đông Bắc khá xa.
Tịch Thấm và Bạch Cẩm cùng những người khác nhìn Dạ Mặc Uyên và ma chủ đánh nhau đến mức không tách ra nổi, ánh mắt lộ vẻ trầm tư.
Đại hội luyện đan đã bắt đầu rồi, bởi vì Đan Hồi cốc sợ kỹ thuật luyện đan bị người khác học lỏm nên cố tình tạo ra một bức tường ngăn, ngoại trừ lò đan ra, đám đông có mặt ở đó hoàn toàn
Điều này có nghĩa là… họ phải ngồi đây đợi đan dược ra lò.
Tuy là vậy nhưng đám đông vẫn cố rướn cổ, muốn xem xem các đan sư rốt cuộc luyện đan như thế nào, nếu có thể học được đôi chút, ắt hẳn sẽ vang danh thiên hạ.
“Lục trưởng lão, Thất trưởng lão, Bách Thảo trưởng lão của Ngọc tộc đã đến…”
Câu nói này một lần nữa thu hút ánh mắt của đám đông ở đó.
Nhất là Thiên Phần tộc.
Người của Thiên Phần tộc nghe thấy hai chữ Ngọc tộc mà trong mắt ai cũng nổi sát khí.
Phó tộc trưởng Tư Không dù cố giấu thế nào cũng không giấu nổi sát khí trên người.
Băng tộc nhướn mày, nhìn về phía Ngọc tộc trong truyền thuyết với vẻ hứng thú.
Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu cũng vậy.
Dù sao thì thời gian Ngọc tộc im hơi lặng tiếng cũng quá lâu rồi.
Lâu đến mức khiến người ta tưởng rằng Ngọc tộc đã biến mất.
Cốc chủ Nạp Lan phấn khích hẳn, vội vàng đứng dậy, đích thân nghênh đón: “Ôi chao, Lục trưởng lão, Thất trưởng lão, Bách Thảo trưởng lão, các vị có thể đến đây đúng là vinh hạnh cho Đan Hồi cốc”.
Không biết Thất trưởng lão đã uống bao nhiêu rượu nên say ngà ngật, nếu không nhờ hai tộc dân của Ngọc tộc dìu hai bên, chắc hẳn ông ta đã ngã vật ra rồi.