Chương 985
Cho dù thiếu cốc chủ Nạp Lan muốn bao che cũng phải tìm cắc cớ nào nghe được một chút chứ, lý do này quá sứt sẹo rồi.
Cốc chủ Nạp Lan sợ đám đông lại tranh cãi thêm nên vội vàng khuyên can: “Đây là nhóm đầu tiên, món khai vị thôi, lát nữa các trưởng lão của Đan Hồi cốc sẽ tiến hành luyện đan trước mặt mọi người, đan dược luyện ra sẽ bán đấu giá, người ra giá cao sẽ mua được”.
Mọi người ồn ào bàn tán.
“Ta đã bảo rồi đấy, lần này Đan Hồi cốc phô trương thanh thế tổ chức cái gì mà đại hội thưởng thức đan dược, đâu thể chỉ để chúng ta nhìn đám tiểu bối cãi cọ đánh nhau, hóa ra phần quan trọng còn ở phía sau”.
“Trưởng lão Đan Hồi cốc toàn là cao thủ luyện đan, người trong khắp thiên hạ về cơ bản không ai sánh bằng, họ hiếm khi đích thân luyện đan dược nữa, một khi họ ra tay, chắc chắn có thể ra rất nhiều đan dược”.
“Chứ còn gì nữa. Ôi, lần này coi như không uổng công tới Đan Hồi cốc”.
“Cho dù bị mấy vị cường giả cái thế hù dọa cũng xứng đáng”.
Vừa mới dứt lời, đại trận ngăn cản rung rung lắc lắc, sợ đến mức trái tim họ run rẩy thêm lần nữa.
“Cốc chủ Nạp Lan, không biết năm viên đan Tẩy Tủy hiện giờ đang ở đâu nhỉ? Nếu năm viên đan Tẩy Tủy muốn xuất ra, chi bằng bán cho bọn ta đi”.
“Các vị ngàn dặm xa xôi tới Đan Hồi cốc của bọn ta, đường sá vất vả, còn khiến các vị… ờm… hốt hoảng lo sợ, trong lòng lão phu cũng áy náy lắm”.
Cốc chủ Nạp Lan nói rồi ngẩng đầu nhìn trời, người của Thiên Phần tộc và Ngọc tộc không biết đánh nhau đến đâu rồi, Dạ Mặc Uyên và ma chủ vẫn đánh nhau không ai tách ra nổi.
Đám đông không phải kẻ ngốc, chỉ trong chốc
Cốc chủ Nạp Lan nói tiếp: “Thế nên, năm viên đan Tẩy Tủy này sẽ theo hình thức đánh trống truyền hoa, truyền đến đâu thì người đó được, coi như Đan Hồi cốc bồi tội cùng các vị”.
Người của các thế lực vừa và nhỏ quá đỗi vui mừng.
Như thế càng tốt, lỡ như hoa truyền tới tay họ, họ còn thể nhận được một viên đan Tẩy Tủy miễn phí.
Đệ tử của Đan Hồi cốc bắt đầu đánh trống, do Thiên Phần tộc và Ngọc tộc đứng đầu, hai bên tiến hành đánh trống truyền hoa cùng lúc.
“Tùng tùng tùng..”.
Hai bông hoa truyền tới tay của các thế lực vừa và nhỏ khiến họ phấn khích đến mức cười ha hả không ngừng.
Cố Thanh Hy chỉ cảm thấy đau buồn, những người này thật là, một viên đan Tẩy Tủy nhỏ xíu đã có thể vui đến mức này, không biết nên buồn hay nên buồn cười.
Tặng đống đan Tẩy Tủy đó cho nàng, nàng còn thấy vướng chỗ.
“Tùng tùng tùng..”.
Sau khi bông hoa thứ ba truyền đi được một vòng, nó rơi vào tay Hoa Khởi La.
Hoa Khởi La tỏ vẻ chán ghét: “Chỉ là một viên đan Tẩy Tủy thôi mà, nhét kẽ răng còn chẳng đủ, làm được gì chứ?”
Bông hoa thứ tư truyền tới tay của Địa Ngục cốc, trên gương mặt Địa Ngục cốc vẫn là nụ cười xán lạn, vẫn luôn khoe khoang cùng các đại môn phái bên cạnh, đột nhiên nghe thấy câu nói của Hoa Khởi La, người của Địa Ngục cốc cảm thấy rất lúng túng, chỉ có thể nở nụ cười gượng gạo, cầm đan Tẩy Tủy quay về vị trí của mình.