“Vậy ý của ngươi là, chúng ta vẫn là một cặp?”
Tiêu Vũ Hiên cứng họng, mặt đỏ bừng, hai tai cũng nóng như lửa đốt.
“Chuyện này… đáng thương cô xấu như vậy, ta cũng không để ý…”
“Bốp…”
Tiêu Vũ Hiên chưa kịp nói xong, đầu của hắn ta đã bị vỗ mạnh: “Nổi điên gì thế, cho ta mượn hai mươi vạn lượng bạc”.
Khuôn mặt đẹp trai của Tiêu Vũ Hiên có chút khó coi.
Đây là lần đầu tiên hắn ta có ý định muốn chấp nhận Cố Thanh Hy, nhưng lại bị nàng coi thường như vậy, bảo hắn ta phải chui mặt vào đâu?
Tiêu Vũ Hiên rống lên: “Không có tiền”.
“Hôm qua không phải ngươi vẫn còn tám mươi vạn lượng bạc sao?”
Không cần biết có bao nhiêu người đang đứng vây quanh, Cố Thanh Hy trực tiếp lục soát trên người hắn ta, Tiêu Vũ Hiên sợ đến mức liên tục lùi về sau.
“Nam nữ thụ thụ bất thân, cô lại làm loạn rồi”.
Nhất thời không cẩn thận, ngọc bội gia truyền treo ở thắt lưng đã bị Cố Thanh Hy giật xuống.
“Xú nha đầu, trả ngọc bội lại cho ta ngay”, nếu để phụ thân hắn ta biết ngọc bội gia truyền lại bị đem đi đặt cược thì đôi chân chó của hắn ta nhất định sẽ tàn phế.
Cố Thanh Hy nâng ngọc bội trong tay lên cười nói: “Hai mươi vạn lượng bạc”.
“Cô quá đáng lắm rồi đó”.
“Ba mươi vạn lượng bạc thắng được sẽ cho ngươi hết”.
“Vậy còn thua thì sao?”
“Ta sẽ không thua đâu”.
Cố Thanh Hy đang cười, nhưng nụ cười đó đầy tự tin, ngay cả khí chất trên người nàng cũng thay đổi khác