Chương 996
Cho dù cốc chủ Nạp Lan của Đan Hồi cốc cũng chưa chắc có thể luyện ra đan dược tứ phẩm.
Phải biết rằng mỗi khi tăng lên một cấp, độ khó sẽ nhân mấy trăm lần.
Người có thể luyện ra đan dược nhị phẩm đã là rất lợi hại rồi.
Tuổi nàng còn nhỏ mà đã có thể luyện ra đan dược tam phẩm, đó là thiên tài trong thiên tài.
Cốc chủ Nạp Lan không khỏi nhìn kỹ Cố Thanh Hy lần nữa.
Nữ tử này vô cùng xinh đẹp, dáng người thướt tha, mỗi cử động giơ tay nhấc chân thôi cũng mang theo vẻ kiêu kì và khí chất của kẻ bề trên.
Ông ta vẫn luôn biết Cố Thanh Hy này không đơn giản, chỉ là không ngờ Cố Thanh Hy lại nghịch thiên như vậy, chỉ dựa vào tự tìm hiểu của bản thân mà có thể luyện ra đan dược tam phẩm.
Cốc chủ Nạp Lan nghiêm mặt nói: “Lăng Nhược, trước kia Thanh Hy cô nương này từng học thuật luyện đan sao?”
“Nghĩa phụ, nàng chưa từng học, có điều, trong buổi đấu giá Phong Tương trước kia, nàng tình cờ mua được một tàn quyển về thuật luyện đan, chắc hẳn là nàng tự học”.
“Tự học? Dựa vào một quyển sách về thuật luyện đan không trọn vẹn mà đã có thể luyện ra đan dược tam phẩm? Nhược Nhi, ánh mắt của con rất tốt, nàng rất ưu tú”.
“Cảm ơn nghĩa phụ”.
Khóe miệng Nạp Lan Lăng Nhược đầy ý cười.
Tất nhiên nữ nhân hắn ta coi trọng là cực kỳ tốt rồi.
“Chỉ là nữ nhân càng ưu tú thì càng khó theo đuổi, con muốn cưới nàng, e rằng còn phải tốn nhiều công sức”. Cốc chủ Nạp Lan nói.
Nụ cười
“Không phải cố gắng, mà là chắc chắn phải được, Đan Hồi cốc chúng ta rất cần thiên tài luyện đan sư thế này”.
Giây phút này, không chỉ cốc chủ Nạp Lan để ý, ngay cả các trưởng lão, thậm chí các Thái thượng trưởng lão của Đan Hồi cốc cũng chú ý đến Cố Thanh Hy.
Ma chủ vỗ tay cười nói: “Tiểu tỷ tỷ oai phong khí phách, ta biết chắc chắn tỷ có thể luyện thành đan mà”.
Ánh mắt Dạ Mặc Uyên và Ôn Thiếu Nghi lộ vẻ mặt phức tạp, trong lòng cuộn trào, không biết đang suy nghĩ cái gì, nhưng ánh mắt bọn họ nhìn Cố Thanh Hy thật sự đã thay đổi.
Trái lại Tịch Thấm, Bạch Cẩm và Ngọc tộc lại không cảm thấy kinh ngạc, chỉ lặng lẽ đứng ngoài hóng hớt, đợi Hoa Khởi La mở mấy hộp nhỏ còn lại của Cố Thanh Hy.
“Cố cô nương, sao ngươi không nói lời nào, ngươi có thể bán đan Tử Dương này cho ta hay không, ta thật sự rất cần nó”.
Cố Thanh Hy xua xua tay: “Chuyện bán đấu giá để sau rồi nói, hơn nữa, nơi này là Đan Hồi cốc, dù các ngươi muốn mua thì cũng phải tìm chủ nhân của Đan Hồi cốc chứ”.
Cốc chủ Nạp Lan ngẩn ra.
Vừa mới khen nàng, giờ nàng lại quăng trách nhiệm này sang cho ông ta rồi?