Đùa à, để cho Mộ Đại thần y này trị thương, ngay cả kêu cũng không cho kêu, kêu xong liền bị điểm huyệt. Mộ Nhị nhìn đám lính chạy trốn như chuột, không hiểu nhíu nhíu mày, suy tư hồi lâu, vẫn không nghĩ ra nguyên nhân liền trực tiếp không nghĩ nữa, ngồi vào bàn, nhìn ba người, đờ ra. Lãnh Hạ dựa vào vai Chiến Bắc Liệt, dùng ngón trỏ vấn vấn tóc hắn, hỏi: “Tình hình dạo này thế nào?” Chiến Bắc Liệt ôm nàng, còn chưa lên tiếng, Đông Phương Nhuận đã nói trước: “Nghe nói Đại Tần phái mười lăm vạn quân đội, đóng ở biên giới, hàng ngày tản bộ dọc theo Tuyết sơn Bắc Yến.” Nói đến cái này, chính là cục tức nuốt không trôi của Hoàng đế Bắc Yến. Từ lúc đánh nhau với Đông Sở xong, thương vong nặng nề, chỉ có hơn ba vạn chiến sĩ trở về, nhưng việc đáng hận hơn lại là quân báo từ biên giới. Quân đội Đại Tần hàng ngày đi bộ dọc theo Tuyết sơn, đi bộ qua, đi bộ lại. Phái người thương lượng, phó tướng dẫn binh trả lời: “Chuyện này, là như vậy…….. Vài ngày trước, lưu dân quý quốc chạy đến lãnh thổ Đại Tần ta, ai u đáng thương a, không có đồ ăn, không có quần áo, đói khổ lạnh lẽo, Chiến thần Liệt Vương ta tầm lòng lương thiện, không thể trơ mắt nhìn dân chúng chịu khổ, lập tức cho vào thành.” Người nọ hỏi lại: “Việc…. này có liên quan gì đến chuyện chư vị ở biên giới nước ta?” Phó tướng Đại Tần lắc lắc đầu, bộ dáng ‘Trẻ con không thể dậy’ nói rằng: “Sao lại không liên quan? Bao nhiêu người như thế, quần áo cần bạc a, ăn cũng phải có bạc a, chỗ ở cũng cần bạc a, Đại Tần ta dù giàu có hơn nữa, cũng không thể lo việc bao đồng? Liệt Vương nói, số bạc này quý quốc nhất định sẽ đữa, dù gì cũng là bách tính Bắc Yến, quý quốc sao có thể nhận lợi từ chúng ta như thế?” Người nọ trù trừ nói: “Cái này………” Phó tướng lại nói tiếp: “Ngay cả Đông Phương Nhuận đê tiện vô sỉ, âm ngoan hạ lưu cũng đã đưa bạc trả chúng ta, quý quốc hẳn là không phải sẽ không bằng cả Đông Phương Nhuận đê tiện vô sỉ, âm ngoan hạ lưu chứ?” Người kia nhất thời tức giận nói: “Đây là chuyện giữa hai nước, vậy các ngươi dẫn binh tới đây làm gì?” Phó tướng cười ha ha một tiếng, đập vai người nọ, cười híp mắt nói: “Đúng vậy, đúng vậy, chuyện giữa hai nước, chúng ta sẽ chờ ở đây, đến lúc nào có bạc, chúng ta mang về, đỡ phiền quý quốc.” Lúc quan viên bẩm báo lại lời này cho Hoàng đế Bắc Yến, hắn tức giận lôi đình nhưng cũng không có cách nào. Từ đó về sau, quân đội Đại Tần không chỉ đi bộ ở gần đó mà còn luyện binh, tiếng vũ khí va vào nhau bay thẳng vào phía Bắc Tuyết sơn, nghe tiếng bách tính kêu than, Hoàng đế Bắc Yến ngủ cũng không được yên. Người ta tới lấy tiền, cũng chỉ làm chút chuyện, đi bộ một chút, luyện binh một chút, ngươi có thể nói cái gì? Coi như là rõ ràng đang uy hiếp ngươi, ngươi cũng không thể nói gì. Thế nhưng từ cái cớ hoang đường này, lại làm cho Bắc Yến ngửi được mùi nguy hiểm, Yến Sở đang giao chiến, Đại Tần lại đột nhiên nói đến lấy bạc, sớm không tới, muộn không tới, lại đến lúc hai bên lưỡng bại câu thương. Rõ ràng là có mưu đồ! Số tiền này đương nhiên bọn họ sẽ không đưa, lưu dân này vốn là người Bắc Yến, thế nhưng lúc này vào Đại Tần, sẽ không được coi là người Bắc Yến nữa, trả bạc cho những lưu dân đã chạy tới nước khác ư, các ngươi cho rằng chúng ta coi tiền là rác chắc. Bắc Yến thái độ ngang ngược, trực tiếp cho thấy: Muốn bạc sao? Không có! Mặt khác, họ cũng ngầm đoán, có phải Đông Sở và Đại Tần đã có hiệp nghị gì rồi không, nếu hai nước liên thủ, Bắc Yến nhất định lâm nguy! Bắc Yến tạm thời ngừng phái binh công kích Đông Sở, cơn tức đương nhiên là phải giải tỏa, nhưng bây giờ thái độ của hai nước không rõ, phải chờ một chút. Tình hình này, khiến đầu óc không thông minh của bọn họ, nghĩ ra một chiêu. Lãnh Hạ nhẽ nhướn mày, hỏi: “Chiêu gì?” Chiến Bắc Liệt lạnh lùng cong khóe môi, trong lời nói có chút khinh thường: “Mượn binh Tây Vệ.” Ngay cả Mộ Nhị luôn luôn đờ đẫn, cũng chậm rãi ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ mặt không biết là tán thưởng bọn họ có dũng khí, hay là khinh bỉ bọn họ không có đầu óc. Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt liếc mắt nhìn nhau, lấy làm kỳ lạ! Kẻ lỗ mãng cũng có thể hiểu được những thứ quanh co vòng vèo này ư? Lãnh Hạ vô cùng hứng thú, kéo kéo tay áo của hắn, khẽ nhướn mày, ý tứ rất rõ ràng, hỏi nhận định của hắn với việc này. Mộ Nhị hơi mím môi, ngẹo đầu ngẩn người, phun ra bốn chữ: “Dẫn sói vào nhà.” Chiến Bắc Liệt đập đầu một cái, ngay cả tên thiếu thông minh này cũng hiểu, Bắc Yến thật sự là so với những kẻ không thông minh còn không thông minh bằng. Lãnh Hạ cười ngã vào lòng hắn, không thể ngừng lại, một lát sau mới hỏi: “Vậy Tây Vệ phản ứng thế nào?” Chiến Bắc Liệt thấy tức phụ vui vẻ, trong lòng cũng vui vẻ, đáp: “Ám vệ hồi báo, Yến hoàng sai người đưa mật hàm tới Tây Vệ. nhưng Vệ vương chần chừ, chắc đang Đông Phương Nhuận cầm một chén trà lên, khẽ nhấp một ngụm, cười nói: “Là ta, ta cũng sẽ do dự, nếu xuất binh, có thể sẽ đắc tội Đại Tần, nếu không xuất binh, sẽ lỡ mất cơ hội chiếm lấy Bắc Yến.” Lãnh Hạ khẽ cong khóe môi, lạnh lùng nói: “Chiếm Bắc Yến ư? Bằng Tây Vệ hắn còn không có năng lực ấy.” “Vệ vương dã tâm bừng bừng, tự cho mình là rất cao, chỉ cần hắn cho là có năng lực này, thì tất nhiên sẽ xuất binh.” Chiến Bắc Liệt khinh miệt nói tiếp: “Thỉnh thần dễ tống thần nan, Bắc Yến cho rằng mời tới một đồng minh, nhưng thật ra cũng là hạng lang sói cả, không biết ba mặt thụ địch Bắc Yến sẽ đối phó như thế nào.” (Thỉnh thần dễ tống thần nan: Mời thần đến thì dễ, tiễn đi thì khó. Ý nói Bắc Yến dẫn binh Tây Vệ vào nước mình thì dễ nhưng khó khăn ở chỗ tiễn về, Tây Vệ chắc chắn mượn cơ hội này đánh chiếm Bắc Yến.) Đông Phương Nhuận trong nháy mắt bắt được trọng điểm trong câu nói của Lãnh Hạ, nếu nàng thật sự là Phế vật Công chúa của Tây Vệ, sẽ không thể nói ra những lời này: “Vương phi vừa nói ‘Bằng Tây Vệ hắn’?” Lãnh Hạ cũng cầm một chén trà lên, thổi thổi một chút rồi khẽ nhấp miệng, rồi mới chậm rãi đáp lời: “Thì sao?” Ngữ điệu rõ ràng là có địch ý, Đông Phương Nhuận nhún vai, đáp án trong lòng đã có, cũng không muốn phá hỏng không khí, vòng vo nói: “Dù sao thì lần này, Bắc Yến tự chịu diệt vong.” “Nhưng…….” Chiến Bắc Liệt chậm rãi nheo mắt lại, nói: “Bắc Yến có Tuyết sơn phủ tuyết quanh năm, một lá chắn thiên nhiên như thế, cũng không dễ phá.” Lãnh Hạ nhíu mày, im lặng. Mấy người hàn huyên một lúc, đến lúc chạng vạng, Chiến Bắc Liệt thấy tức phụ ăn mặc mỏng manh, chỉ có một chiếc áo choàng, đau lòng dắt tức phụ về lều. Lúc gần đi, Mộ Nhị đột nhiên gọi nàng lại, dẫn nàng vào trong lều. Lãnh Hạ chờ a chờ, Mộ Nhị ngơ ngác rốt cục nói xong một câu ngơ ngác. Nhưng mà những lời này khiến nàng trợn to mắt, khó lộ ra được vẻ mặt kinh ngạc, ngốc nghếch, rồi vẻ mặt buồn cười, ngây ngẩn hồi lâu. Sau đó vén mành ra nhìn Chiến Bắc Liệt đang chờ ở ngoài, bật cười một tiếng, cười gập cả người. Đại Tần Chiến thần nghi hoặc nhìn Mộ Nhị, lại nhìn Lãnh Hạ đang cười ra nước mắt, luôn cảm thấy hai người này có bí mật gì đó, hơn nữa hắn không được biết, cảm giác này…… Rất không thoải mái! Chiến Bắc Liệt không nói hai lời, ôm lấy Lãnh Hạ, liếc mắt trừng Mộ Nhị, rồi sải bước đi. Mãi cho đến lúc trở về lều, Chung Thương mang cơm nước đến, Lãnh Hạ vừa ăn, vừa cố nén cười, thỉnh thoảng liếc nhìn Chiến Bắc Liệt, khóe mắt, đuôi lông mày đều có vẻ hả hê, khiến Đại Tần Chiến thần nổi da gà. Rốt cục, Chiến Bắc Liệt chịu không nổi, buông đũa xuống, hỏi: “Tức phụ……..” “Phụt……” Hắn còn chưa kịp nói xong, Lãnh Hạ đã lại bật cười, thấy hắn đen mặt, nàng vội vàng vuốt giận, đánh trống lảng nói: “Tuyết sơn kia, ta có cách.” Chiến Bắc Liệt quả nhiên chuyển đề tài, tuy rằng trong lòng khó chịu, nhưng cũng hỏi lại nàng: “Cách gì?” Lãnh Hạ nghĩ hẳn là Mục Thiên Mục Dương cũng đã đến xích cương rồi, Lãnh Hạ nói cho hắn một chút về cái nàng định làm, tuy rằng Chiến Bắc Liệt không tin tưởng hoàn toàn chuyện này, nhưng cũng biết mẫu sư tử tuyệt đối sẽ không nói về chuyện không chắc chắn. Tức phụ hắn bưu hãn như vậy, kiêu ngạo như thế, nếu đã nói ra, thì nhất định sẽ làm. Sau khi ăn cơm tối xong, Lãnh Hạ tựa vào thành giường xem sách, đột nhiên hỏi: “Khi nào rời đi, ở đây cũng chẳng có việc gì?” Chiến Bắc Liệt cũng lật binh thư, đây là mấy quyển lấy ở chỗ Đông Phương Nhuận mấy hôm trước, gật đầu, trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Khoảng hai ngày nữa.” Lãnh Hạ cười bí hiểm, nụ cười kia nhàn nhạt đọng ở khóe môi, lần thứ hai khiến Đại Tần Chiến thần run rẩy. Nhất định phải tìm thời gian, ép hỏi kẻ lỗ mãng kia, rốt cuộc đã cho tức phụ của lão tử uống thuốc gì. |